Thái Tử cùng Thái Tử phi đi ra khỏi phủ Kỳ Vương lên xe ngựa, Giang Tĩnh Nhàn cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình, nhưng Thái Tử chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể nhìn thấu, hắn nhẹ nhàng cười:
"Sao vậy, Thái Tử phi bị chọc giận ở Kỳ Vương phủ à?"
Đêm hôm qua Thái Tử mang một ca cơ về phủ, trong lòng Giang Tĩnh Nhàn đã hơi tức giận, hôm nay lại bị Giang Nguyễn chọc tức thêm, nàng ta đối với Thái Tử càng thêm bất mãn, cô tổ mẫu của nàng ta là đương kim Hoàng Thái Hậu, tổ phụ nàng ta là công thần khai quốc, vì giang sơn xã tắc mà rơi máu ngã ngựa, tuy hắn là Thái Tử cao quý nhưng ít nhất cũng phải có một chút tôn trọng đối với nàng ta, nhưng mà tên Thái Tử này chưa bao giờ để tâm tới nàng ta.
Thấy Giang Tĩnh Nhàn không nói gì, Thái Tử ngồi tới gần nàng ta, giơ tay vén tóc nàng ta lên, hôn nhẹ xuống tai nàng ta một cái:
"Tối nay bổn cung tới chỗ Thái Tử phi được chứ?"
Giang Tĩnh Nhàn giật mình, liếc mắt nhìn hắn:
"Sao vậy, Thái Tử bỏ được ca cơ mới mang về phủ tối qua sao?"
Thái Tử nâng cằm nàng ta lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn:
"Thái Tử phi nên biết rằng, cho dù có là ca cơ xinh đẹp tuyệt trần thì cũng chỉ là Trắc phi, người sau này ngồi lên vị trí Hoàng Hậu chính là ngươi, cũng sẽ chỉ là ngươi."
Nam tử tam thê tứ thiếp là lẽ thường tình, hắn là Thái Tử cao quý, tương lai chính là thiên tử, Giang Tĩnh Nhàn cũng không thể hy vọng có thể một mình độc chiếm hắn, lúc này hắn đưa ra đảm bảo cho nàng ta, trong lòng Giang Tĩnh Nhàn có chút ngọt ngào, ngã vào trong lòng hắn:
"Thái Tử điện hạ chớ quên lời hứa ngày hôm nay."
"Tất nhiên sẽ không quên."
Thái Tử vuốt ve tóc nàng ta:
"Hôm nay ở phủ Kỳ Vương Thái Tử phi chịu ủy khuất lớn như vậy, có phải ngươi nên tiến cung gặp Thái Hậu nương nương hay không."
Giang Tĩnh Nhàn từ trong lòng hắn ngước lên, nhìn thẳng vào trong mắt hắn.
Giang Tĩnh Nhàn vào cung, trước mặt Thái Hậu khóc lóc đau khổ kể lể một hồi, đem những lời Giang Nguyễn nói thêm mắm thêm muối vào, bên cạnh có thêm Hoàng Hậu châm ngòi thổi gió, Thái Hậu nghe xong nổi cơn tức giận.
Ban đầu bà ta cảm thấy thân phận của Kỳ Diệp có vấn đề, cho nên trong lòng đã ôm thành kiến, bà ta nhìn mặt Kỳ Diệp, biết hắn chính là Tam hoàng tử đi lạc năm đó, nhưng mà Li phi bị đày vào lãnh cung mười hai năm, hắn ở ngoài cung lang bạt kỳ hồ, trong lòng đứa nhỏ này chẳng lẽ không có chút oán hận nào?
Giờ gọi từng tiếng từng tiếng Phụ Hoàng, trong lòng Hoàng Đế chẳng lẽ sẽ không có chút nghi ngờ nào?
Nhưng mà Hoàng Đế vì tình cảm phụ tử tình thâm mà đầu óc u mê, chưa thương lượng với bà ta mà đã hạ thánh chỉ phong Vương gia, thánh chỉ đã hạ, sự việc không thể nào vãn hồi được.
Hiện giờ nghe Giang Tĩnh Nhàn nói xong, trong lòng Thái Hậu càng thêm bực bội, vốn dĩ bà ta không quan tâm Kỳ Diệp lấy dạng nữ nhân nào về nhà, nhưng sau khi nghe xong mới biết rằng, người hắn thành thân thế mà là Lộ Quốc Công phủ Nhị cô nương, bà ta biết Giang Nguyễn này, là nữ nhi phòng ngoài Giang Hãn Hải mang từ bên ngoài về, chỉ là một nữ nhi phòng ngoài mà dám đứng trên đầu Thái Tử phi, trong cơn tức giận Thái Hậu đem hết những bất mãn của mình đối với Kỳ Diệp đẩy lên trên người Giang Nguyễn.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Diệp chân trước vừa bước ra khỏi Vương phủ thì trong cung Thái Hậu đã sai người tới gọi Giang Nguyễn tiến cung yết kiến Thái Hậu.(Truyện được đăng tại watt @xzaaaaai)
Yến Côn đang vội vàng dọn dẹp chỉnh lý lại đồ đạc trong phủ, bận đến túi bụi, nhìn thoáng qua thái giám đến đưa tin, tức giận nói:
"Thân thể phu nhân nhà ta không khoẻ, không gặp khách."
"Đây là ý chỉ của Thái Hậu, không phải chuyện nàng ta không muốn đi là không đi, mau gọi nàng ta ra đây cùng ta tiến cung, nếu như lỡ giờ, Thái Hậu trách tội xuống, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém." Giọng nói của tên thái giám oang oang, nghe mà ghét.
Yến Côn buông đồ trong tay xuống, lạnh lùng nhìn hắn:
"Ta đã nói rồi, phu nhân nhà ta không khoẻ, không gặp khách, cũng không thể ra ngoài, có chuyện gì thì các ngươi tới nói chuyện với Vương gia nhà ta."
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đây là kháng chỉ, ngươi không sợ Thái Hậu chém đầu sao?" Tên thái giám chỉ vào Yến Côn, tức đến run tay.
Yến Côn hít một hơi thật sâu, nhấc chân đá tên thái giám kia ra ngoài, nhìn từ trên cao xuống:
"Ta nói lại lần cuối, có chuyện gì thì đi tìm Vương gia nhà ta, nếu ngươi còn không đi thì ta sẽ chém ngươi trước."
Tên thái giám được sai đến truyền lời không nghĩ tới người của Kỳ Vương phủ lại ngang ngược như vậy, thế mà dám cãi lại ý chỉ của Thái Hậu, cho nên khi tới đây chỉ mang theo mấy tiểu thái giám cùng hai hộ vệ, thấy Yến Côn cao to thô kệch, rõ ràng là người biết võ, một lúc không ai dám tiến lên, tên thái giám té ngã lộn nhào rời đi, trước khi đi run rẩy nói lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!