Giang Nguyễn làm một chén mì trường thọ, Kỳ Diệp ăn một miếng lại đút cho Giang Nguyễn một miếng, hai người dựa gần vào nhau, ăn hết chén mì.
Thỉnh thoảng Kỳ Diệp sẽ liếc nhìn nàng một cái, Giang Nguyễn bị hắn nhìn đến mặt đỏ tai hồng, không nhịn được ngước mắt lên trừng hắn.
Người bị trừng lại không để bụng, thậm chí còn giơ tay gõ gõ cái trán trơn bóng của nàng, thân mật dịu dàng.
"Nếu A Nguyễn đã biết hôm nay là sinh thần của ta rồi, vậy nàng đã chuẩn bị hạ lễ hay chưa?" Bàn tay Kỳ Diệp lưu luyến vuốt ve khuôn mặt nàng.
Giang Nguyễn cảm thấy hơi ngứa, gạt tay hắn ra:
"Mì trường thọ này chính là hạ lễ, tiên sinh còn muốn hạ lễ gì nữa."
Tay Kỳ Diệp bị nàng gạt ra rơi xuống, thuận thế vòng qua ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào trong lòng, rồi nhấc nàng lên để nàng ngồi lên đùi hắn, cười cười: Tốt lắm.
Cái gì tới ta?
Giang Nguyễn nhìn hắn, đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc rối loạn sau lưng hắn.
Kỳ Diệp cúi xuống hôn lên vành tai nàng, nỉ non bên tai:
"Nếu đã không có hạ lễ, vậy thì nương tử lấy chính mình là hạ lễ đi, vi phu cảm thấy rất hài lòng với hạ lễ này."
Giang Nguyễn cảm thấy rất chi là bất đắc dĩ, người này, đúng là không có tý đứng đắn nào mà.
Giang Nguyễn đẩy hắn ra, lấy từ trong ngực áo ra một túi tiền nhét vào trong lòng hắn, oán giận trừng mắt liếc nhìn:
"Đây là hạ lễ của tiên sinh, ngày thường tiên sinh nên đọc nhiều sách hiền triết vào, chớ có suy nghĩ linh tinh."
Giang Nguyễn cúi đầu nhìn túi tiền thêu hoa quỳnh, cầm lấy đặt lên mũi ngửi ngửi, bên trong có mùi hoa cả nhàn nhạt.
"Bên trong là hoa khô do ta phơi, còn thêm chút dược liệu ta lấy ở chỗ Hoa thần y nữa, có công hiệu an thần, khi nào tiên sinh cảm thấy không thoải mái có thể mang ra ngửi."
Nói tới đây, Giang Nguyễn lại thấy hơi có lỗi:
"Xin lỗi, hôm nay là sinh thần của chàng, vốn định làm thật linh đình, giờ lại đơn sơ như này, ủy khuất tiên sinh rồi..."
Kỳ Diệp than nhẹ một hơi:
"Vốn còn nghĩ rằng A Nguyễn sẽ không chuẩn bị hạ lễ gì, nào biết... ài..." Kỳ Diệp tiếc nuối lắc đầu.
Giang Nguyễn im lặng một lúc rồi mới phát hiện ra hắn lại nhắc tới đề tài trước đi, oán hận cầm lấy tay hắn, Kỳ Diệp nhướng mày:
"Vết cắn mấy ngày trước nương tử cắn ta vẫn còn chưa tan đâu."
Giang Nguyễn cầm tay hắn, không cắn cũng không được, cắn cũng không được, buồn bực hất tay hắn ra.
Kỳ lạ thấp giọng cười ra tiếng:
"A Nguyễn nói để vi phu đọc thêm nhiều sách hiền triết, cũng không biết sách này nói về cái gì nhỉ?"
Cái gì? Giang Nguyễn thành công bị hắn chuyển sự chú ý.
Kỳ Diệp dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu nàng:
"Ví dụ như, thư trung tự hữu nhan như ngọc gì đó..."
Giang Nguyễn nghe không nổi, từ trên người hắn đứng dậy, sửa sang lại y phục:
"Tiên sinh cứ ở chỗ này đọc sách đi, xem thư trung như ngọc dung nhan đi, ta ra ngoài trước, không quấy rầy tiên sinh nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!