Chương 41: (Vô Đề)

Ngoài trời còn chưa sáng tỏ, trong cung Vân Tuyền mùi trầm hương thoang thoảng lan tỏa, cả cung yên tĩnh.

Người nằm trong cung mặc áo trong màu vàng, mày nhíu chặt, mắt mở to, đôi mắt kia nhìn có chút mông lung, hắn hoảng hốt hình như bản thân nghe được tiếng khóc.

Đưa tay sờ vị trí bên cạnh, chỗ đó đã lạnh, người nằm đây đã thức từ lâu.

Hoàng Đế ngồi dậy, vén màn lụa xanh lên, trong tẩm điện không có một ai.

Hắn xuống giường, đi tìm tiếng khóc kìm nén nhỏ nhỏ kia, ra đến ngoài tẩm điện hắn nhìn thấy nữ tử một thân y phục trắng đang ngồi dưới gốc cây chuối tây trước tẩm điện hạ giọng khóc nức nở.

Hắn nhìn đến xuất thần, hắn nhớ đến năm đó, nhớ tới cảnh lần đầu tiên hắn gặp được nàng, ngày đó, hắn bị quân định vây khốn, khó khăn lắm mới phá vây thoát ra được, bên người chỉ còn lại hai ba binh lính, hắn cũng bị trọng thương nặng, đi được nửa ngày thì bắt đầu cảm thấy hoa mắt, trong lúc hoảng hốt đó hắn gặp được một nữ tử, nàng cũng mặc y phục trắng như lúc này, cũng ngồi dưới tán cây chuối tây, trong tay ôm một con thỏ trắng, tóc đen dài buông xuống chạm đất, nghe thấy tiếng vó ngựa, nàng ngước mắt nhìn qua, một cái liếc mắt kia đã khiến hắn trầm luân.

Sau khi trở lại Đế Kinh, hắn hạ lệnh trồng rất nhiều cây chuối tây trong cung, đây là kỉ niệm cho cái liếc mắt ngày đó.

Nháy mắt mà đã trải qua bao nhiêu năm rồi, hắn già rồi, nàng cũng không còn trẻ nữa, những ký ức đã bị hắn lãng quên trước đó dần dần hiện lên từng cái từng cái một.

Thời gian này, nàng luôn bầu bạn bên cạnh hắn, ôn thanh tế ngữ, cùng hắn trò chuyện về kim qua thiết mã(1) năm đó, giờ hắn đã không còn là tiểu tử ngông cuồng ngày đó nữa rồi, không còn trầm mê mỹ sắc, tới tuổi này, hắn chỉ muốn bên cạnh có người nguyện ý lắng nghe hắn cùng hắn trò chuyện, những nữ tử trong cung này trừ bỏ son son phấn phấn, ca vũ thanh nhạc ra thì nào có ai biết đến thời niên thiếu đầy tự hào của hắn.

Chỉ có nàng, một mình nàng biết.

Những năm đó, một người nữ tử như nàng, cùng hắn đồng cam cộng khổ, chinh chiến sa trường, tuy rằng không biết võ, nhưng lại là nữ quân sư giỏi, có nhiều trận toàn thắng là nhờ vào nàng bày mưu tính kế, khi đó nụ cười của nàng rực rỡ và tươi sáng biết bao, không giống nụ cười dịu dàng thùy mị bây giờ, mà hắn dường như càng thích, càng hoàn niệm nàng của lúc trước hơn.

Hoàng Đế che ngực lại ho khan mấy tiếng, nếu không phải tình thế bắt buộc, sao hắn có thể đưa nàng vào lãnh cung được.

Nghe thấy tiếng ho khan phía sau, nữ nhân kia ngoái đầu lại nhìn, nhìn thấy người đứng ở đó, cuống quýt xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, đứng lên đi tới:

"Hoàng Thượng, ngài tỉnh rồi."

Hoàng Đế ho xong hô hấp có chút dồn dập, sau khi bình ổn lại, giơ tay xoa đôi mắt nàng:

"Sao lại khóc thành như vậy?"

Li phi nhìn hắn, nước mắt vừa mới dừng lại một lần nữa tuôn ra, nức nở nói:

"Hoàng Thượng, hôm nay là sinh thần của Kỳ Nhi."

"Sinh thần... Của... Kỳ Nhi?" Hoàng Đế lẩm bẩm: Kỳ Nhi... Hắn hơi híp mắt lại, không biết hắn đã tạo nên cái nghiệp gì, con nối dõi dưới gối hắn điêu tàn, không phải là những phi tần kia không hạ sinh được con nối dõi cho hắn, mà là những hài tử đó đều bạc mệnh, sống không được bao lâu thì đều qua đời, hiện giờ bên người chỉ còn lại mỗi Thái Tử.

Sao hắn lại không biết sự tình trong đó có nhiều nghi vấn được chứ, nhưng mà năm đó hắn đăng cơ phần nhiều cũng là nhờ vào Thái tướng, mầm hoạ này là do hắn gieo xuống, hiện giờ phải chịu quả đắng thì cũng phải nhịn.

Nếu được làm lại một lần nữa, sợ rằng hắn vẫn sẽ lựa chọn như vậy, nghênh thú nữ nhi của Thái tướng, mượn sức của Thái tướng, bước lên vị trí chí tôn này.

Li phi đột nhiên quỳ phịch một tiếng xuống đất:

"Thần thiếp có tội, thỉnh Bệ Hạ ban chết."

"Sao lại làm vậy? Chuyện có gì nghiêm trọng mà phải làm như này?" Hoàng Đế nhíu mày: Đứng lên rồi nói.

Li phi khóc thút thít không ngừng, lắc đầu, trong miệng kêu khóc:

"Thần thiếp có tội, thần thiếp có tội..."

Nàng có tội gì?

Li phi ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung:

"Bệ Hạ, Kỳ Nhi không phải là bị lạc đường đi mất, là do thần thiếp đưa nó đi..."

Cái gì? Hoàng Đế cả kinh mở to hai mắt, tay không khống chế được mà run rẩy: Nàng nói... cái gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!