Sau khi chạy về đến phòng, Giang Nguyễn dựa người vào cửa, trái tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Hôm qua hắn đã nhìn thấy rồi, vậy chẳng phải hết thảy những việc....
Giang Nguyễn càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, nàng oán giận mà dậm chân, cái gì mà ôn nhuận nho nhã, hào hoa phong nhã, tất cả đều là mặt ngoài, bên trong... một lời khó nói hết.
Đến giờ cơm trưa, Li Nhi gọi hai ba lần, Giang Nguyễn chỉ nói không ăn, nàng không chịu ra khỏi phòng, Giang Nguyễn không ăn, Kỳ Diệp cũng ăn không vào, hắn lẳng lặng đứng ngoài cửa bồi nàng.
Yến Côn sợ hắn mệt nên xách một cái ghế con đến cho hắn, Kỳ Diệp nhìn cũng không thèm nhìn đến, Yến Côn thấy hắn không nhìn nên nghi ngờ giơ tay lên quơ quơ trước mặt hắn, Kỳ Diệp lạnh lùng nói:
"Bỏ tay của ngươi ra."
Yến Côn giật bắn mình, nhảy thẳng từ trên nhà gỗ xuống.
Hoa Diễm lặng lẽ cầm theo một cái ghế nhỏ ngồi gần chỗ phòng Kỳ Diệp, sau đó ôm chén cơm, vừa ăn vừa xem náo nhiệt, miệng cười sắp to đến tận mang tai rồi, từ khi quen biết Tam gia tới nay, hắn chỉ thấy Tam gia cho người khác ăn ủy khuất thôi chứ chưa bao giờ trông thấy bộ dạng này của Tam gia, đây chính là cảnh mà hắn đã mong ngóng nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể nhìn thấy, đây cũng coi như ước nguyện lúc sinh thời đã được như ý.
Hạ Vũ nhìn bộ dạng tiểu nhân cười đến đắc chí của Hoa Diễm thì không khỏi lắc đầu, hắn nhanh chóng đi tới nơi mà Kỳ Diệp không nhìn thấy để luyện võ, có một số người cứ không biết phân biệt nặng nhẹ, không nghĩ xem loại náo nhiệt nào có thể xem, loại nào không.
Giang Nguyễn ở trong phòng ngây người cả nửa ngày, lo nghĩ thật lâu cuối cùng lại biến thành bất an, tuy rằng trong lòng nàng có tức giận với hắn nhưng mà chỉ là nhất thời thôi vả lại còn nhanh hết nữa, đôi mắt hắn đã khỏi rồi, nàng rất vui mừng, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng, đôi mắt cứ thế mà tốt lên sao?
Có bị tái phát không? Có lưu lại di chứng gì không?
Nhưng mà bảo nàng cứ bình thản nói chuyện với hắn như chưa từng xảy ra chuyện gì thì nàng không làm được, nàng vừa nhìn thẳng vào mặt hắn một cái thì đã hoảng hốt rồi, đôi mắt kia, đen nhưng vẫn sáng, trầm tĩnh như nước, như có thể nhìn thấu cả tâm của người đối diện, khiến nàng không dám nhìn thẳng.
Nàng đã ở cùng hắn lâu rồi, tất nhiên cũng rất quen thuộc, nhưng mà bởi vì mắt hắn đã nhìn thấy nên hình như có gì đó không giống trước nữa, khi nàng gả cho hắn, hắn chưa từng biết nàng có bộ dạng như nào, nghĩ tới tình hình lúc đó, lại nghĩ đến chuyện trước khi hắn thành hôn với nàng đã biết nàng chính là thê tử chưa qua cửa của hắn năm đó, chuyện hắn thành hôn với nàng liệu có phải bởi vì nhiều nguyên nhân cho nên buộc phải vậy hay không?
Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Nguyễn không khỏi sinh ra chút bực bội.
Cuối cùng nàng không nhịn được nữa mở toang cửa phòng ra, người ngoài cửa không ngờ là nàng sẽ mở cửa, cả hai không kịp đề phòng mà đối mặt với nhau.
Kỳ Diệp duỗi tay muốn đụng vào nàng: A Nguyễn...
Giang Nguyễn cuống quýt dời mắt đi, né tránh tay hắn, từ dưới cánh tay hắn duỗi ra chui ra ngoài, Kỳ Diệp bị bơ đứng yên tại chỗ.
Hoa Diễm thấy vậy thì không thèm cho mặt mũi cười to.
Giang Nguyễn kéo Hoa Diễm cười không ngừng được đi về phía phòng bếp, Kỳ Diệp nhìn bóng dáng hai người cầm tay nhau rời đi, con ngươi đen nhánh mị mị.
Hoa Diễm nói, mắt Kỳ Diệp tuy là đã nhìn thấy, theo lý thuyết mà nói thì cũng sẽ không có chuyện gì nữa, nhưng mà thuốc thì vẫn phải uống, thi châm cũng phải tiếp tục thi, hơn nữa còn phải cẩn thận hơn so với trước khi chưa khỏi, không thể coi thường được, càng không thể tiếp xúc với ánh sáng quá mạnh quá lâu, tóm lại là phải đặc biệt cẩn thận, không thể xem nhẹ được.
Sau nghi nghe xong, Giang Nguyễn mặc kệ những ầm ĩ nhỏ từ sáng đến giờ với Kỳ Diệp, từ trong bếp đi ra, Kỳ Diệp vẫn còn đứng trước nhà gỗ, nhìn về phía nàng, hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu đen, màu tóc hắn cũng đen nhánh lung lay theo gió, đôi mắt đen kia lẳng lặng nhìn về phía nàng.
Bước chân Giang Hồ hơi ngừng lại, trước đây hắn thường xuyên mặc y phục màu trắng hoặc xanh đá, khuôn mặt hắn tuấn nhã, cho nên khiến cho người khác cảm thấy hắn như một thư sinh, mà lúc này đây, hắn đứng ở đó, phía sau là rừng cây xanh rộng lớn, làm cho nàng sinh ra chút sợ hãi, dường như hắn như vậy mới chính là hắn.
A Nguyễn.
Giang Nguyễn cứ đứng ở đó, Kỳ Diệp cất bước đi tới gần nàng, sự xa cách quanh thân lập tức thu lại, ôn nhu phong tình nói: Ta sai rồi.
Giang Nguyễn không nhịn được ngước mắt trừng hắn:
"Tiên sinh cũng biết, thái độ mỗi lần nhận sai của chàng rất tốt, nhưng mỗi lần sai thì chàng cũng chỉ nhận sai thôi chứ đâu biết hối cải đâu."
Có sao? Kỳ Diệp hơi híp mắt lại, giả như đang suy nghĩ về chuyện đó.
Giang Nguyễn đối diện với mắt hắn là liền đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
"Hoa thần y nói mắt chàng không thể tiếp xúc với ánh sáng mạnh quá lâu, không bằng chàng che mặt lại trước đi."
Kỳ Diệp không nghĩ mà nói luôn: Không được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!