Vương thị không dám ở lại nhiều, vừa đến ngồi không bao lâu đã rời đi, Giang Nguyễn đưa bà lên xe ngựa, rồi đứng nhìn xe dần dần đi xa, lặng lẽ lau nước mắt, không biết ngày sau gặp lại sẽ ra sao.
Li Nhi đứng ở một bên, đôi mắt đỏ bừng dẩu cái miệng nhỏ:
"Tiểu thư, đừng khóc, người còn có Li Nhi mà."
Giang Nguyễn nín khóc bật cười, chọc chọc cái mũi cô nàng:
"Nha đầu quỷ quái này." Năm đó khi nàng trở về từ Kinh Châu, người hầu hồi môn có người quay về phủ Lộ Quốc Công, cũng có người trộm trốn đi, chỉ có Li Nhi là vẫn ở lại bên cạnh nàng, mà khi đó Li Nhi mới chỉ được bán vào Lộ Quốc Công phủ không bao lâu, đã bị tống cổ trở thành nha hoàn hồi môn của nàng.
Giang Nguyễn xoay người, ngẩn ra một chút, sau khi khôi phục lại tinh thần thì vội xách váy lên chạy về cuối đường phố lát đá.
Ở nơi đó, Kỳ Diệp đang men theo chân tường chậm rãi đi tới, bàn tay thon dài đụng vào vách tường cứng rắn có chút ấm ướt, đầu ngón tay trắng nõn không biết chạm vào gì mà chảy một chút máu, đi lại rất nhếch nhác.
Giang Nguyễn muốn đi tới dìu hắn, người đối diện lại như cảm nhận được, hơi nghiêng người lùi về sau một bước, trên mặt lộ vẻ đề phòng: Ai?
Giang Nguyễn cũng vội lùi về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách với hắn:
"Tiên sinh, là ta, Giang Nguyễn."
Nghe được giọng nói quen thuộc, bàn tay rũ bên người Kỳ Diệp hơi thả lỏng, gật đầu: Lâm phu nhân.
"Sao tiên sinh lại một mình ở chỗ này? Lệnh công tử đâu?" Giang Nguyễn nhìn đầu ngón tay đang chảy máu của hắn, con ngươi hơi tối sầm lại.
"Kỳ mỗ có chuyện muốn làm phiền phu nhân một chút, Hoàn Nhị bị dính mưa, hôm nay đổ bệnh rồi, không biết phu nhân có thể đưa ta đi mời đại phu hay không?" Giọng nói của Kỳ Diệp vội vàng, không bình tĩnh được như bình thường.
Đổ bệnh rồi?
Giang Nguyễn nhíu mày, không chút nghĩ ngợi tiến lên một bước đỡ lấy cánh tay Kỳ Diệp:
"Vậy đi nhanh lên, ta đưa ngươi đi tìm đại phu."
Kỳ Diệp rút tay theo bản năng, Giang Nguyễn cũng nhận ra động tác của hắn, vội buông tay ra, có chút xấu hổ:
"Là do ta đường đột quá."
Ngay sau đó, Kỳ Diệp đã đặt tay mình lên cánh tay Giang Nguyễn: Làm phiền phu nhân.
Giang Nguyễn nhìn bàn tay trắng nõn thon dài trên cánh tay mình, mặt không khống chế được đỏ bừng lên.
Giang Nguyễn để Li Nhi đi mời đại phu, sau đó đi cùng Kỳ Diệp đến chỗ hắn đang ở.
Tuy rằng Kỳ Diệp không nhìn thấy, nhưng lại rất nhớ đường, mỗi khi đi đến chỗ ngoẹo, hắn sẽ báo phương hướng, nhìn cứ như hắn có thể nhìn thấy vậy, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ chỉ sai, những lúc như thế hắn sẽ báo lại cho Giang Nguyễn, hắn thật sự không nhìn được.
Giang Nguyễn nghiêng mắt nhìn thoáng qua con người dài hẹp của hắn, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, đôi mắt này không nhìn thấy mà còn sáng như lưu li thế này, nếu như nhìn được có thể sẽ thu được lòng người, đáng tiếc.
Đi vào căn nhà Kỳ Diệp đang ở, mày Giang Nguyễn không khỏi nhíu chặt lại.
Chỗ này là một tiểu viện cũ nát, nhìn thoáng qua là biết nhiều năm rồi không tu sửa lại, trong viện cây cỏ mọc thành bãi, rách nát không có gì để nói.
Đi vào trong chính phòng, trong phòng ánh sáng lờ mờ, ở chính giữa đặt một chiếc bàn, trên đó có hai ấm sành, Giang Nguyễn theo ánh sáng ngẩng đầu lên nhìn, trên nóc nhà có hai nơi bị hở, ánh sáng qua đó mà chiếu qua.
Đi vào trong nội phòng, thiếu niên đang nhắm mắt nằm trên giường, mày nhíu lại, môi trắng bệch, đại phu ngồi ở mép giường nắm tay hắn bắt mạch, Kỳ Diệp khoanh tay đứng bên cạnh giường, môi mỏng mím chặt, khác hoàn toàn dáng vẻ thản nhiên ngày thường, Giang Nguyễn có thể nhìn ra được hắn đang lo lắng.
Đại phu vuốt râu nhìn một lúc lâu, thu tay lại:
"Tiểu công tử không có chuyện gì đáng ngại, chỉ bị chút phong hàn, ta viết cho đơn thuốc uống ba ngày sẽ khỏi thôi."
Chỗ Kỳ Diệp cái gì không có chứ, giấy, bút thì rất nhiều, đại phu viết cho đơn thuốc, Giang Nguyễn đi theo ông ta về bốc thuốc, khi trở lại thấy Kỳ Diệp vẫn giữ nguyên động tác đứng ở mép giường như lúc nàng rời đi, đôi mắt vô thần nhìn người nằm trên giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!