Đường núi ngày càng gập ghềnh, xe ngựa không chạy lên được nữa, mọi người bắt đầu đi bộ lên núi.
Đường nhỏ rất khó đi, hai bên đường vẫn còn chút gai, miễn cưỡng có thể đủ cho hai người đi cạnh nhau, mắt Kỳ Diệp không nhìn thấy, Giang Nguyễn đỡ hắn đi chầm chậm.
Yến Côn nhìn mặt trời đã bắt đầu lặn về phía tây:
"Chủ tử, sắc trời không còn sớm nữa rồi, hay là thuộc hạ đỡ ngài đi." Phu nhân là đàn bà con gái, hiện tại chủ tử lại là người 'tàn tật', nhìn hai người đi có hơi khó khăn.
Kỳ Diệp chặn bàn tay đang duỗi ra của hắn, mặt vô cảm: Không cần.
Yến Côn gãi đầu, không biết nói gì, hắn đưa mắt nhìn Giang Nguyễn cầu cứu.
Không đợi Giang Nguyễn nói, Kỳ Diệp rũ mắt:
"A Nguyễn cũng giống như Yến Côn cảm thấy ta là gánh nặng sao?"
Yến Côn nghe vậy cả người toát mồ hôi lạnh, trời đất chứng giám, hắn nói chủ tử là gánh nặng khi nào?
Hắn nhìn nàng, trên mặt dường như mang theo chút ủy khuất, lòng Giang Nguyễn mềm nhũn, nắm chặt tay hắn, trấn an:
"Tướng công nói bậy bạ gì đó, làm sao ta có thể ghét bỏ chàng là gánh nặng được."
Kỳ Diệp nhướng mày, nghiêng đầu như muốn nhìn thoáng qua phía Yến Côn, Yến Côn vội vàng lui về sau vài bước trốn sau Dung Hoàn, không dám lên tiếng nữa.
Mọi người nhân nhượng Kỳ Diệp, thong thả đi lên núi, càng lên cao, phong cảnh càng thêm tú lệ, gió nhẹ hiu hiu, non xanh nước biếc, có nhiều loại hoa nhỏ không biết tên, dọc theo đường đi đều là hương hoa ngọt ngào.
Li Nhi vừa đi, vừa hái hoa nhỏ cài trên đầu, cô nàng không những không cảm thấy mệt mỏi mà còn ngâm nga điệu hát dân gian.
Tuy Kỳ Diệp không nhìn thấy đường, nhưng cánh tay lại ôm eo Giang Nguyễn giúp nàng đi đường, đường núi tuy gập ghềnh, thoạt nhìn cũng không khó đi như vậy.
Yến Côn.
Đột nhiên Kỳ Diệp mở miệng gọi hắn.
Yến Côn cách Dung Hoàn và Li Nhi lên tiếng trả lời:
"Chủ tử có phân phó gì?"
"Mấy ngày trước ngươi đi làm cái gì? Ta nhớ ta không phân phó cho ngươi việc gì."
Mồ hôi lạnh vừa tan đi của Yến Côn lại một lần nữa tản ra, cười gượng hai tiếng, giả ngu:
"Chủ…. Chủ tử nói gì, thuộc hạ hoàn toàn không hiểu, mấy ngày trước gì, trí nhớ thuộc hạ không tốt lắm."
Ồ. Kỳ Diệp gật đầu, không nói gì nữa.
Yến Côn lau mồ hôi trên trán, hắn cứ cảm thấy hình như có chỗ nào đó không ổn.
Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời làm đỏ rực cả bầu trời, Giang Nguyễn phát ra một tiếng hô nhẹ, một cánh đồng phủ đầy hoa, dưới ánh mặt trời những bông hoa ánh xanh đung đưa trong gió, cuối cánh đồng hoa là một ngôi nhà sàn bằng tre, cạnh ngôi nhà tre là một cái ao nhỏ, làn gió nhẹ thổi qua những đám mây khói lượn lờ trên ao, trắng mịn, những bông hoa sen trắng tinh nở rộ trên lá sen xanh biếc, đẹp không sao tả xiết.
Kỳ Diệp cúi đầu:
"Ủy khuất cho nàng rồi, phải ở cùng ta chỗ này một thời gian."
Giang Nguyễn như không nghe thấy hắn nói gì, có hơi kinh ngạc, lẩm bẩm:
"Thế ngoại đào nguyên, bất ngoại như thử."
Dưới chân núi nắng chói chang, trên núi lại gió mát, lúc nóng lúc lạnh, Giang Nguyễn bị cảm lạnh, hôm sau ngã bệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!