Mấy ngày nay thời tiết không tốt cho lắm, sương mù dày đặc, cả ngày không thấy được mặt trời, không khí trong cung dường như cũng đè nén áp lực nhiều.
Giờ Dần vừa qua, sắc trời còn tối, ngoài cửa Sùng Hoa Điện đã có thái giám cung nữ đứng đợi từ trước đó, mấy ngày nay Hoàng Thượng ngủ không ngon giấc, trời còn chưa sáng đã tỉnh.
Thái giám cung nữ đợi một lúc lâu mà bên trong Sùng Hoa Điện cũng không có động tĩnh gì, đại thái giám Thôi Thuyền nhẹ nhàng đẩy cửa đại điện đi vào.
Người nằm trên long sàng đang ngủ say, không hề có dấu hiệu sắp tỉnh, Thôi Thuyền tiến lên một bước nhỏ giọng kêu:
"Hoàng Thượng, nên thức dậy rồi."
Người trên long sàng mở bừng mắt, lập tức ngồi dậy: Giờ nào rồi?
"Hồi bẩn Hoàng Thượng, vừa qua giờ Dần, vẫn chưa tới giờ lâm chiều."
Hoàng Đế xoa nhẹ cái trán, xoay người xuống giường, Thôi Thuyền vội cầm triều phục đi lên hầu hạ hắn:
"Nô tài thấy tối hôm qua Hoàng Thượng ngủ có vẻ rất ngon, hẳn là đêm ngủ ngon nhất trong nhiều ngày gần đâu."
Hoàng Đế gật đầu:
"Đúng vậy, khó có được đêm an giấc, huân hương đêm qua ngươi dùng hình như không giống với trước đây, yên giấc lắm."
Hoàng Đế nhìn thoáng qua lư hương, có chút nghi hoặc:
"Mùi hương này cũng có chút quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ nổi đã ngửi được ở đâu."
Thôi Thuyền giúp hắn sửa lại ống áo: "Nô tài thấy đã nhiều đêm Hoàng Thượng ngủ không được an giấc, trong lòng nôn nóng, nghĩ tới trước kia khi sự phụ còn ở trong cung có nói với nô tài rằng, khi Hoàng Thượng mất ngủ thì thường thích dùng một loại hương tên là 'Lưu li lạc', vì thế nô tài đã sai người đi tìm loại hương liệu này, nhưng quan viên trong tàng kho nói chỗ bọn họ không có loại hương liệu 'Lưu li lạc' này, nô tài không có cách nào đành bỏ, nhưng sau khi tìm kỹ lại thì lại tìm thấy trong một chiếc hòm ở nhà kho nhỏ, chắc là của sư phụ lưu lại trước khi rời đi, chỉ là sau khi sư phụ rời đi thì không ai mang ra dùng cho Hoàng Thượng nữa.Hoá ra là Lâm công công.
"Hoàng Thượng thở dài một hơi:"Suy cho cùng thì hắn là người hiểu Trẫm nhất.Hoàng Thượng, hương 'Lưu li lạc' này có nguồn gốc như thế nào ạ, để nô tài sai người phía dưới làm nhiều thêm một chút.Lưu li lạc?
"Hoàng Đế có hơi ngẩn ngơ, nỉ non:"Lưu li lạc? Tên này sao lại quen thuộc như vậy...
"Hoàng Đế nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới chua xót nói:"Thì ra là Li phi, đã nhiều năm rồi, Trẫm cũng đã quên mất nàng rồi.
"Hoàng Đế lắc đầu, thu liếm lại cảm xúc phức tạp trong mắt, đi tới trước thau đồng lau mặt, thuận miệng nói:"Thái Tử đã ba ngày chưa vào triều rồi, nói là thân thể không thoải mái, thái y có nói là bị bệnh gì không?
"Thôi Thuyền phất tay cho thái giám cung nữ lui xuống, sau đó đi đến sát bên người Hoàng Đế nhỏ giọng nói:"Hoàng Thượng, người trong phủ Thái Tử truyền tin đến nói Thái Tử thật sự bị bệnh, nhưng lại chưa truyền thái y tới chẩn bệnh.
"Hoàng Đế nhận khăn Thôi Thuyền đưa lau mặt, chau mày:"Chưa truyền thái y? Vì sao?
"Thôi Thuyền lắc đầu:"Chuyện này nô tài cũng không biết.
"Hoàng Đế nhắm mặt lại, mệt mỏi:"Nhiều ngày nay tối nào Trẫm cũng mơ thấy Thiên Thụy, hắn đứng đó cầm một bức đan thanh(1) hỏi Trẫm, 'Phụ Hoàng, ngài xem bức giang sơn đồ này nhi thần vẽ cho ngài có đẹp không?'
"Thôi Thuyền cẩn thận nói:"Đại Hoàng Tử đúng là có thiên tư thông minh, ít người có thể so sánh được, nhưng mà Đại Hoàng Tử đã qua đời nhiều năm rồi, Hoàng Thượng ngàn lần đừng vì vậy mà thương tâm quá mức, Đại Hoàng Tử dưới suối vàng mà biết được cũng sẽ đau lòng cho Hoàng Thượng.
"Hoàng Đế ngửa cao đầu, giấu đi nước mắt trong mắt:"Dưới gối Trẫm có rất ít Hoàng nhi, Đại Hoàng Tử Thiên Thụy tuổi nhỏ chết sớm, Tam Hoàng Tử Thiên Kỳ không biết sao lại đi lạc đường, hiện giờ bên cạnh Trẫm chỉ còn lại mỗi Thái Tử, Thái Tử là căn cơ của quốc chi(2), không thể để nó xảy ra chuyện được.Thôi Thuyên.Có nô tài.Sau khi lâm triều xong, ngươi cùng Trẫm tới phủ Thái Tử một chuyến, thăm Thái Tử.Vâng, Hoàng Thượng.
"* Hoàng Đế đến khiếm cho mọi người trong phủ Thái Tử trở tay không kịp, Thái Tử nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, cả người tiều tụy, chỉ vào nam tử tuấn mỹ một thân lục bào, yếu ớt nói:"Không phải ngươi nói có thể trị cho bổn Thái Tử sao?
Vì sao đã nhiều ngày như vậy rồi thân thể của bổn Thái Tử không khá thêm chút mà còn càng ngày càng hư nhược hơn?
"Lão thần Hoa Diễm ngồi dựa trên ghế:"Chữa bệnh đó nó là như vậy, đây là căn bệnh khó chữa, nguyên nhân của bệnh không nằm ở bên ngoài mà là phát ra từ bên trong, trước tiên phải trị cho nó ra ngoài đã sau đó mới hốt đúng thuốc được, giờ độc tố này đang được ép ra, tất nhiên cơ thể sẽ suy nhược hơn tý, qua khoảng thời gian này bệnh tình của điện hạ sẽ tốt hơn.
"Thái Tử đột nhiên ngồi dậy, đưa tay quét rơi chén thuốc trên bàn nhỏ xuống, ánh mắt tàn nhẫn:"Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy Hoàng Thượng tới sao?
Ngươi cảm thấy bệnh này của ta có thể cho Hoàng Thượng biết đến sao?
"Hoa Diễm không để ý, cười tủm tỉm nhìn hắn:"Điện hạ cứ yên tâm, thần y cùng đại phu bình thường tất nhiên không giống nhau, Thái Tử không nói gì liên quan là được, bệnh của Thái Tử dù là đại phu nào cũng sẽ khám không ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!