Chương 31: (Vô Đề)

Khi Giang Nguyễn rời khỏi Ngọc Cẩm Lâu thì thuận tiện kéo luôn Diệp Chu Dật đã cắm rễ ở đây từ sáng sớm về, Diệp Chu Dật rất không tình nguyện, hắn bị cấm túc ở nhà một tháng rồi, hôm nay mới được ra ngoài được một lúc, chưa thỏa mãn chút nào đã phải rời đi rồi, hắn cảm thấy cực kỳ cực kỳ không vui.

Giang Nguyễn nhàn nhạt nói rằng mấy ngày nữa sẽ tới phủ Định Quốc Công tìm Định Quốc Công phu nhân tâm sự, lúc đó Diệp Chu Dật mới ngoan ngoãn đi theo.

Về tới cửa hàng, Diệp Chu Dật đưa giấy long phượng ngày đó cầm từ Kỳ Diệp cho Giang Nguyễn, đây là lần đầu tiên Giang Nguyễn được cầm được nhìn thấy giấy long phượng của nàng cùng Kỳ Diệp nên rất vui vẻ, nàng tìm hai hộp son phấn tốt nhất đến bản thân dùng cũng thấy tiếc đưa cho Diệp Chu Dật mang về tặng cho nương hắn.

Trước khi Diệp Chu Dật rời đi, Yến Côn xách ra một vò rượu đưa cho hắn nói:

"Nghe nói Định Quốc Công là người thích rượu, đây là vò Hoa Điêu(1) ngon, là tâm ý của chủ tử nhà ta, nhờ Diệp công tử mang về vấn án Định Quốc Công giúp."

Diệp Chu Dật nhíu mày:

"Rõ ràng ta mới là người giúp, các người lại một người tặng phấn cho nương ta, một người tặng rượu ngon cho cha ta, thế lễ vật của bổn công tử đâu?"

"Ta không nói cho cha nương ngươi biết người lại trộn đến Ngọc Cẩm Lâu đã là lễ vật lớn nhất ta tặng ngươi rồi." Giang Nguyễn nhìn hắn.

Diệp Chu Dật: ......

Lúc Diệp Chu Dật rời đi đã là chạng vạng, Giang Nguyễn đi vào trong viện sắc thuốc cho Kỳ Diệp, Kỳ Diệp ngồi trong phòng nhíu nhíu mày:

"Yến Côn, sao ta cảm thấy tâm tình A Nguyễn không tốt?"

Dọc đường từ Ngọc Cẩm Lâu trở về Giang Nguyễn không chủ động nói một câu nào với hắn, hắn mà nói chuyện với nàng thì nàng cũng đáp vài câu có lệ, còn nữa, mỗi ngày giờ này nàng sẽ pha cho hắn một ấm trà, thế mà nay không có.

Tay Yến Côn ướt đẫm mồ hôi:

"... Chủ tử, thuộc hạ còn có việc cần làm, xin cáo lui trước." Nói xong đi như bay rời đi.

Kỳ Diệp ngồi trước bàn trầm tư, thẳng đến lúc mặt trời lặn Giang Nguyễn bưng chén thuốc vào gọi hắn:

"Tướng công, uống thuốc thôi."

Giang Nguyễn cầm chén thuốc đặt lên bàn:

"Còn hơi nóng, chờ lạnh thêm chút thì hẵng uống, ta ra ngoài chuẩn bị cơm tối."

Giang Nguyễn nói xong liền xoay người đi ra ngoài, Kỳ Diệp vươn tay kéo cổ tay nàng lại: A Nguyễn.

Giang Nguyễn ngoái đầu nhìn lại: Sao vậy?

Nàng giận? Kỳ Diệp nhìn hướng nàng, ngữ khí có chút cẩn thận, bởi vì mắt không nhìn được, hắn không biết được biểu tình của nàng, không cách nào đoán được hỉ nộ trên mặt nàng, nên trong lòng cảm thấy nôn nóng.

Hai mắt Giang Nguyễn hơi loé lên, mặt mày ủ rũ:

"Không có, sao ta lại tức giận chứ?"

Nàng giận rồi. Lần này Kỳ Diệp mở miệng chắc chắn, đứng dậy tiến lên một bước, đi đến trước mặt nàng, rũ mắt:

"Nói cho ta, vì sao nàng giận?"

Biết rằng hắn không nhìn được, nhưng khí thế lúc này của hắn quá bức người, Giang Nguyễn không dám mặt đối mặt mà nhìn hắn nên dời ánh mắt đi, nhỏ giọng nói thầm:

"Ta nói rồi ta không giận."

Mày Kỳ Diệp nhíu chặt lại:

"Không giận, vậy tại sao không để ý tới ta?"

"Ta không để ý đến chàng lúc nào?" Giang Nguyễn bĩu môi, tuy nàng không vui thật nhưng cũng đâu bỏ mặc không để ý hắn đâu, hắn đang vu oan cho nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!