Lúc Hoa Diễm được tháo bịt mắt ra thì vẫn đang ngủ ngon lành, y phục bị người khác giật mạnh mấy cái mới tỉnh lại, mở mắt ngáp một cái.
Ánh sáng thình lình ập vào mắt khiến hắn chưa kịp thích ứng nên giơ tay che mắt, lười nhác nói:
"Đây là đâu vậy? Các người trói bản thân y tới đây làm gì?"
Có người thô lỗ kéo rồi đẩy hắn tiến lên, Hoa Diễm lảo đảo vài bước mới dừng lại, híp mắt đáng giá chỗ này, nơi này là tiểu viện bình thường, trong viện cỏ dại mọc thành cụm, phòng ốc rách nát, bốn phía không tiếng người, căn cứ theo thời gian xe ngựa chạy thì nơi này hẳn là một thôn làng hoàng tàn vắng vẻ ở ngoài thành.
Trước cửa có hai hắc y nhân đứng canh, nhìn thấy Hoa Diễm thì lập tức mở cửa, áp giải Hoa Diễm vào trong.
Trong phòng không được sáng sủa cho lắm,, Hoa Diễm nhìn thoáng qua nơi này, phía sau màn lụa xanh có một người đang ngồi, nhìn không rõ hình dáng.
Người phía sau ấn hắn ngồi xuống ghế, trầm giọng quát lớn:
"Ngồi xuống, cầm được động đậy lung tung."
Hoa Diễm hất tay hắn ra, đĩnh đạc ngồi trên ghế, đôi mắt thon dài hơi híp lại liếc nhìn người sau tấm màn.
Lụa xanh mỏng được một người khác xốc lên, có một người đi ra, người vừa ra khỏi thì màn lụa mỏng manh lại buông xuống, Hoa Diệp chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng người nọ.
Người vừa ra đi đến giao sợi tơ hồng trong tay cho Hoa Diễm, phân phó:
"Bắt mạch cho công tử nhà ta."
Hoa Diễm rũ mắt liếc mắt nhìn sợ tơ hồng kia, hừ thật mạnh:
"Làm gì đấy, huyền ti bắt mạch(1)? Có phải ngươi đọc sách nhiều quá rồi không, thật sự cho rằng chỉ dựa vào một sợi dây nhỏ là có thể chẩn bệnh được chứ?"
"Ngươi không phải là thần y hay sao?"
"Thần y thì sao chứ? Thần y mà không thấy bệnh nhân thì cũng không thể bắt mạch được, huống chi..." Hoa Diễm trào phúng:
"Bản thần y có đáp ứng là sẽ chữa bệnh cho công tử nhà ngươi sao? Trói bản thần y vứt tới đây, giờ còn muốn bản thân y giúp các ngươi chữa bệnh, thật sự coi bản thân y ta là cục bột, các ngươi muốn nắn thế nào cũng được sao."
"Ngươi đừng có mà kiêu ngạo, không sợ ta gϊếŧ người sao?" Một tên cầm kiếm đặt trên vai Hoa Diễm dùng sức đè xuống.
Hoa Diễm liếc mắt nhìn hắn cười tủm tỉm:
"Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ luôn đi, dù sao trong thiên hạ cũng còn nhiều thần y, các người ra đường tùy tiện hô một cái, không chừng lại thu hút được cả trăm vị thần y ấy chứ, các ngươi cũng không thiếu gì một tên thần y như ta, dù chủ tử ngươi bị bệnh gì cũng đều trị hết được thôi."
Ngươi... Người kia bị Hoa Diễm làm cho tức đến không nói thành lời, định giơ tay đánh hắn.
Từ từ đã. Thanh âm nhàn nhạt mang theo chút nho nhã chi khí của nam tử vang lên ngăn động tác của người nọ lại.
"Hoa thần y y thuật cao siêu, còn được gọi là quỷ thánh y, trên đời này chỉ có một người, lấy đâu ra người thứ hai."
Màn xanh được người kia vén lên, nam tử mặc cẩm y bước ra, nhìn phía Hoa Diễm:
"Hôm nay đắc tội với thần y thật sự là bất đắc dĩ, mong thần y chớ để trong lòng."
Hoa Diễm nhàn nhạt liếc nhìn hắn, tiện thể mở to mắt:
"Nếu như ngươi bị bịt mắt rồi trói gô lại sau đó ném thẳng vào trong xe ngựa, thì ngươi có rộng lượng mà bỏ qua hay không?"
Nam tử nhấc liễu bào ngồi xuống trước mặt Hoa Diễm:
"Thần y muốn gì có thể nói, dù là gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi."
Hoa Diễm đáng giá trên dưới hắn một lượt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!