Chương 3: (Vô Đề)

Các sạp hàng rong trên đường đều vội vàng thu dọn đồ đạc tránh mưa, Giang Nguyễn nhìn thoáng qua cửa sổ đang mở hờ, thấy Kỳ Diệp cũng bắt đầu thu sạp, nghĩ nghĩ rồi đi vào trong nội đường cầm một cây dù đi ra ngoài, nói với Kỳ Diệp:

"Trời thế này sợ là sẽ mưa ngay, dù này tiên sinh cầm lấy dùng trước đi."

Giang Nguyễn còn chưa dứt lời, những hạt mưa lớn đã rơi xuống, rơi trên mái ngói đen, trên đường lát đá, phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch, trên đường lập tức vang lên những tiếng kêu hoảng loạn, mọi người đều vội vã tìm chỗ tránh mưa, tiếng mưa rơi đan xen tiếng người.

Giang Nguyễn đưa tay lên che đầu, vội vàng nói:

"Tiên sinh không ngại thì vào trong tránh mưa đi."

Lời vừa dứt, mưa lại càng lớn hơn.

Thiếu niên kiễng chân, hai tay mở rộng che trên đầu Kỳ Diệp, lớn tiếng nói:

"Cha, bằng không chúng ta vào trong tránh mưa đi?"

Nam tử lại bất động như tùng, dù trên người dính mưa nhưng lại không hề có chút chật vật, giọng nói mượn mà xuyên qua làn mưa to truyền vào trong tai Giang Nguyễn:

"Phu nhân là Nhị tiểu thư của phủ Lộ Quốc Công?"

Mưa càng lúc càng lớn, trời cũng càng thêm âm u, những âm thanh ầm ĩ trên đường phố biến mất trong màn mưa dày đặc.

Giang Nguyễn bung cây dù lúc nãy chưa kịp đưa cho Kỳ Diệp ra, tiến lên một bước, cao tay che trên đầu Kỳ Diệp và thiếu niên, cũng cao giọng hỏi:

"Tiên sinh mới vừa nói cái gì?"

"Tại hạ hỏi phu nhân có phải là Nhị tiểu thư của phủ Lộ Quốc Công Giang gia không?" Kỳ Diệp lặp lại một lần.

Người trên đường đã tản đi hết, mưa rơi xuống đường lát đá bắn lên bọt nước, một cây dù trúc che vẽ hình hoa mộc lan, một nam tử ý phục trắng thuần, một nữ tử y phục đen thanh tú.

Giang Nguyễn ngẩn ra một chút, sau đó vẫn nói:

"... Trước lúc xuất giá... đúng là vậy."

Tựa như hắn có thể nghe ra được sự bất đắc dĩ trong giọng Giang Nguyễn, nam tử hơi nhíu mày đẹp lại:

"Phu quân của phu nhân họ Lâm?" Người nơi này đều gọi nàng là Lâm gia nương tử.

Giang Nguyễn nhìn bầu trời đã tối sầm, mưa càng lúc càng lớn hơn, lại nhìn nam tử mặt mày điềm nhiên trước mặt, khoé môi không khỏi cười nhẹ, hắn hình như... rất câu nệ.

Y phục đã ướt đẫm, Giang Nguyễn tốt tính trả lời:

"Đúng thế, nhà phu quân ta là Kinh Châu Lâm gia."

Kinh Châu Lâm gia? Người thiếu niên đứng bên cạnh Kỳ Diệp ngước mắt nhìn thoáng qua Giang Nguyễn, ánh mắt không lập tức dời đi mà dừng lại đánh giá trên dưới nàng một lượt.

Cảm nhận được ánh mắt của thiếu niên, Giang Nguyễn quay qua nhìn, thiếu niên rũ mắt xuống.

Rõ ràng tuổi tác cũng xấp xỉ Li Nhi, vậy mà trên mặt hắn lại mang vẻ trầm ổn khác hẳn với tuổi.

Mưa to tới nhanh mà đi cũng nhanh, mới vừa nói được vài câu như vậy mây đen đã tan, mưa cũng nhỏ đi nhiều, tiếng mưa rơi dần dần nhỏ xuống, Kỳ Diệp nói:

"Mưa nhỏ rồi, chúng ta không làm phiền phu nhân nữa, còn xin phu nhân cho mượn dù một lúc."

Trong mắt Giang Nguyễn hiên lên một tia thất vọng, nhưng vẫn cười nói: Được.

Giang Nguyễn định đưa dù cho thiếu niên kia, lại thấy thiếu niên đã xoay người đi thu dọn đồ đạc, mà lúc này tay của Kỳ Diệp duỗi ra ở trên không trung sờ soạng vài cái, đụng phải cách tay Giang Nguyễn, tiện đà đi xuống, trong lúc lơ đãng bàn tay vô tình lướt qua mu bàn tay ướt đẫm của Giang Nguyễn.

Giang Nguyễn theo bản năng mà co tay lại, tay cầm dù buông lỏng, cây dù trúc hình hoa mộc lan rơi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!