Sáng hôm sau, khi Giang Nguyễn thức giấc thì trời đã sáng choang rồi, góc chăn bên kia đã lạnh, người hẳn là đã rời giường từ sớm.
Giang Nguyễn nhìn sắc trời, vội vàng mặc lại y phục mở cửa đi ra khỏi phòng, trong viện Yến Côn đang sắc thuốc, khói lượn lờ bay, mùi thuốc nồng nặc.
"Phu nhân, ngài dậy lên."
Giang Nguyễn gật đầu, nhìn sang nam phòng thấy cửa đang đóng, Yến Côn như biết nàng muốn nói cái gì, nhanh miệng bảo:
"Lão Hoa đang thi châm cho chủ tử, chủ tử không cho mọi người đánh thức ngài, nói là để ngài ngủ nhiều thêm một lúc."
"Buổi sáng chàng đã uống thuốc chưa?"
Chuyện Giang Nguyễn lo lắng nhất chính là việc này.
Yến Côn cười:
"Uống rồi, hình như tâm tình hôm nay của chủ tử rất tốt, không kỳ kèo mà một hơi uống hết chén thuốc luôn."
Tâm tình rất tốt?
Mặt Giang Nguyễn ửng đỏ, hừ nhẹ một tiếng xoay người đi ra ngoài cửa hàng.
Yến Côn không hiểu chuyện gì, trước giờ Giang Nguyễn đều sẽ đứng ngoài cửa chờ chủ tử thi châm xong đi ra, sao hôm nay lại không vậy nữa nhỉ?
Hôm nay cửa hàng không có khách, Li Nhi đang nâng má ngồi phát ngốc một chỗ, thấy Giang Nguyễn đi ra, vui vẻ nói:
"Tiểu thư, thời tiết hôm nay đẹp lắm đó."
Giang Nguyễn mỉm cười, chọc chọc chóp mũi cô nàng: Ngươi đó nha! Tâm hồn Li Nhi vẫn chỉ là một hài tử, lúc nào cũng muốn được đi chơi, mấy ngày nay trong nhà nhiều việc, cửa hàng hầu như là dựa vào một mình Li Nhi trông coi, đã lâu rồi cô nàng chưa được đi ra ngoài chơi.
Giang Nguyễn lấy từ trong tay áo một chút bạc đưa cho cô nàng, Li Nhi nhìn thấy bạc thì hai mắt sáng long lanh.
"Ngươi tới cửa hàng vải mua mấy thớ vải về đây, để dành làm xiêm y cho tiên sinh cùng bọn Hoàn Nhi."
Li Nhi nhận bạc, nhưng không nhanh nhảu chạy như bay đi như trước mà đứng đó nghiêng đầu nhìn Giang Nguyễn, mày nhíu lại nhưng đang rất rối rắm:
"Tiểu thư, màu sắc vải vóc làm xiêm y cho tiên sinh, Hoàn Nhi tiểu công tử cùng Yến đại ca thì em biết phải mua gì rồi, nhưng mà còn Hoa thần y thì phải mua cho hắn màu gì đây? Y phục của hắn hình như toàn là màu xanh lục."
Giang Nguyễn sửng sốt, sau đó nhíu mày lại, chần chờ nói:
"... Hay là cứ mua cho hắn màu xanh?"
"... Vậy thì có khác gì với hiện giờ đâu?".
... Thì là... Mới.
... Vâng!
Li Nhi rời đi, Giang Nguyễn đi tới giá đặt son phấn sắp xếp lại mấy hộp phấn, tối hôm qua ngoài trừ lúc đầu có chút đau ra thì vẫn ổn, sau khi ngủ một giấc dậy giờ lại cảm thấy cả người như rã rời, nhức mỏi không thôi.
'Đùng' một tiếng vang lớn, doạ Giang Nguyễn nhảy dựng lên, son phấn trong tay thiếu chút nữa là rơi xuống đất, quay người lại nhìn, chỉ thấy Hoa Diễm ngã quỳ rạp trên mặt đất, ai u ai u kêu rên không ngừng.
Giang Nguyễn vội đi qua nâng hắn nâng lên: Ngươi làm sao vậy?
Hoa Diễm một tay đỡ eo, một tay bụm mặt, trong miệng lẩm bẩm:
"Ta đã nói phong thủy chỗ này của ngươi không tốt mà, mới sáng sớm mà ta đã ngã hai lần rồi, đâm vào tường một lần, vừa rồi khi thi châm cho Tam gia vừa xoay người cái thì đụng ngay vào góc bàn, cái eo của bản thân y ai ôi..." Hoa Diễm nhe răng hậm hực:
"Đúng là gặp quỷ mà, cái cửa hàng ngu ngốc này..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!