Hoa Diễm đổi một cái ghế khác, tiếp tục ngồi ăn cơm, thời gian qua ăn cơm cùng bọn người Kỳ Diệp, hắn sắp bị nghẹn khuất mà chết rồi, đường đường là một thần y, sao có thể ăn mấy món vớ vẩn không đâu được.
Đám người Giang Nguyễn cũng đã ăn kha khá rồi, cho nên cả bàn ăn này hầu như chỉ có một mình Hoa Diễm nhồi vào bụng, ăn không thì không nói làm gì, đằng này cứ thích vừa ăn vừa hàm hồ nói chuyện:
"Tam gia, ta nghe nói lúc trước khi ta cùng Yến Côn chưa tìm đến thì ngươi bày sạp đoán chữ cho người ta trước cửa hàng hả?"
Kỳ Diệp nhận ly nước ô mai Giang Nguyễn đưa qua uống một ngụm, không trả lời hắn.
Hoa Diễm sớm đã quen chuyện hắn lãnh đạm với mình, không thèm để ý mà ngước đầu khỏi chén cơm, vui cười:
"Nè, Tam gia, ngươi cũng bói cho ta một quẻ đi?"
Yến Côn đang định mắng hắn, Kỳ Diệp lại nhàn nhạt tiếp một câu: Được.
Hoa Diễm đơ một lúc rồi mới lộ vẻ mặt kinh ngạc, đây chính là đại sự trăm năm khó gặp, lúc trước khi hắn biết Kỳ Diệp tinh thông thuật chu dịch bát quái, hắn đã nhiều lần thỉnh cầu hắn giúp mình bói một quẻ, nhưng Kỳ Diệp chưa bao giờ đáp ứng, thế mà hôm nay lại đồng ý, nghĩ tới thân phận của Kỳ Diệp, hắn cảm thấy mình như đang bay lên, cơm cũng không thèm ăn nữa, túm Yến Côn kéo ra, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Diệp:
"Nào, Tam gia, làm thế nào để bói?"
Kỳ Diệp không nhanh không châm xoa xoa ly nước ô mai xuống:
"Ngươi chỉ cần nói một từ trong lòng ngươi đang nghĩ đến là có thể bói."
"Một từ đang nghĩ trong lòng?"
Hoa Diễm nói thầm:
"Hiện giờ ta có nghĩ gì đâu? Ta chỉ nghĩ đến ăn..." Hoa Diễm vỗ đùi: Đúng rồi, chính làăn, Tam gia ,ăn, từăntrong ăn cơm.
Yến Côn không nhịn được trợn trắng mắt.
Từăn---. Ngón tay Kỳ Diệp nhẹ nhàng gõ vách ly rũ mắt suy tư.
"Thế nào, sau này ta có được đại phú đại quý hay một bước lên mây không?" Ánh mắt Hoa Diễm sáng quắc, mang theo mong đợi nhìn Kỳ Diệp.
Kỳ Diệp đặt ly trong tay xuống, ngón tay gõ mặt bàn: Từ này rất tốt.
Tốt chỗ nào? Hoa Diễm gấp gáp chờ không nổi hỏi.
"Cổ ngữ có câu, có thể ăn là phúc, từ này có một bộ"khẩu
", hàm chứa cả đất cả trời, chứa cả luân chuyển càn khôn, rất được việc."
Hoa Diễm nâng má, có chút mê mang:
"Nghe hình như rất tốt, nhưng có hơi khó hiểu."
Cả đám người Giang Nguyễn đều nhìn Kỳ Diệp, ngày thường Kỳ Diệp đoán chữ đều yêu cầu người kia phải viết chữ ra giấy, hắn sẽ dựa theo nét chữ cùng ý chữ mà bói, hôm nay lại chỉ yêu cầu đơn giản như này, chắc là trước đây hắn từng nhìn thấy chữ của Hoa Diễm rồi, cho nên không cần Hoa Diễm phải viết nữa.
"Nói đơn giản thì là trong thời gian sắp tới ngươi sẽ bắt được chút tiền tài."
Đôi mắt Hoa Diễm sáng trưng:
"Thật sao? Bắt được tiền? Làm thế nào để bắt? Bắt ở đâu?"
"Quẻ này bói được rằng, ngày mai qua giờ Thìn, bên dưới gốc cây liễu thứ ba bên đường nam cầu Vân Kiều."
Kỳ Diệp nói rất có đạo lý, mấy người Giang Nguyễn sững sờ, chẳng lẽ Hoa Diễm thật sự có thể nhặt được tiền?
Yến Côn không nhịn được hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!