Chương 22: (Vô Đề)

Lúc Giang Nguyễn quay lại miếu Thành Hoàng thì cũng đã gần chiều muộn, ánh chiều tà chiếu xuống miếu thờ cũ kỹ, làm tăng thêm phần trang nghiêm.

Sạp của thần y vẫn còn ở đó, hàng người xếp đã không nhiều như lúc Giang Nguyễn rời đi nữa, nhìn thoáng qua chắc chỉ tầm mười mấy người.

Đợi thêm hai nén nhang thì vị thần y kia cuối cùng đuổi nốt mấy người còn dư lại đi, đứng lên duỗi người:

"Hôm nay lại công cốc rồi."

Người vạm vỡ bên cạnh bất mãn nói:

"Ta đã nói biện pháp này của ngươi không được mà, nhiều người nhìn vào như này, ngươi cảm thấy chủ tử sẽ đường hoàng mà đến tìm ngươi xem bệnh à?"

Thần y nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn:

"Sao lại không được? Ngươi chưa bao giờ nghe câu nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất à? Bây giờ bên người hắn chẳng có ai, đôi mắt lại còn bị mù, giờ điều hắn muốn làm nhất đó là chữa khỏi đôi mắt mù đó, không tìm đại phu thì tìm ai?"

"Bản thần y trước giờ tính gì chuẩn nấy, không sai được, nghe ta không sai đâu." Hoa Diễm xua tay với Yến Côn, bộ dạng

"lão tử là thiên hạ đệ nhất".

Yến Côn nắm chặt tay, nếu không phải chủ tử nhà mình còn cần phải trông cậy vào tên lang băm này chữa bệnh thì hắn đã đánh cho hắn ta một trận đến nỗi không xuống được giường một tháng rồi.

Giang Nguyễn tránh trong góc suy tư một lúc, nghĩ xem nên làm thế nào trước, ừ, trước quân tử sau tiểu nhân, không thể vừa lên đã làm thổ phỉ được.

Đại phu. Giang Nguyễn đi lên trước, cười nịnh nọt:

"Mong đại phu có thể đến xem giúp đôi mắt của tướng công ta."

Hoa Diễm nhìn thấy Giang Nguyễn, nhíu mày, không kiên nhẫn:

"Sao ngươi lại đến nữa vậy?"

Đại phu...

Không đợi Giang Nguyễn nói hết, Hoa Diễm đã xoay người đi sang phía khác, chừa cho Giang Nguyễn mỗi cái ót, ý tứ là không cần thương lượng.

Yến Côn có chút đồng tình với Giang Nguyễn, nhỏ giọng nói:

"Vị phu nhân này, ngài vẫn nên đi về trước đi, tính tình hắn..."

Yến Côn còn chưa dứt lời, mày đã đột nhiên nhíu lại, thần sắc nghiêm túc nhìn mấy nam tử y phục ngụy trang màu xanh lá đang nhảy ra, hắn tiến lên kéo Hoa Diễm ra sau, híp mắt quát lớn: Các ngươi là ai?

Hoa Diễm bị hắn kéo một cái, cực kì không tình nguyện sửa sang lại y phục của mình, mắt híp lại nhìn nhìn, tức giận nói:

"Yến Côn, đánh gãy hết răng bọn chúng cho bản thần y, dám đến tìm bản thần y gây chuyện, không muốn sống nữa rồi."

Thái dương Yến Côn nhảy thình thịch mấy nhịp:

"Câm miệng đi, lang băm." Mấy người trước mặt này rõ ràng không giống với mấy thôn phụ trước đó, những người này đều là người biết võ, thân tàng bất lộ, sợ là người tới không có ý tốt!(Truyện được đăng tại truyenwiki1. com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Những người đó không nói lời nào mà chỉ tiến dần lên, Yến Côn một tay cầm đao một tay che chở Hoa Diễm lùi lại, còn không quên nghiêng đầu nhắc nhở Giang Nguyễn:

"Ngươi cũng rời đi nhanh đi, chờ để bị liên lụy."

Trong lòng Giang Nguyễn hiện lên hai chữ xin lỗi, đại hán này thoạt nhìn thì thấy như hung thần ác sát, nhưng con người kỳ thực khá tốt, nghĩ vậy, Giang Nguyễn đi sát lại gần trốn sau lưng Yến Côn.

Yến Côn, ……

Mắt thấy mấy người kia sắp động thủ, có mấy tên còn vòng ra sau lưng chặn lại đường lui của hai người, trận này không đánh không được rồi, Yến Côn đẩy Hoa Diễm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!