Chương 21: (Vô Đề)

Giang Nguyễn rời khỏi miếu Thành Hoàng, đi xe ngựa về thành, sau đó đi bộ đến phủ Định Quốc Công.

Hai gã gác cổng ngoài cửa Định Quốc Công phủ đang ngủ gà ngủ gật, Giang Nguyễn đi đến gần, nhẹ giọng dò hỏi:

"Hai vị tiểu ca, có thể giúp ta vào trong thông báo một tiếng không, ta muốn tìm Diệp công tử."

Ngươi là ai?

Một gã gác cổng mở to mắt nhìn trên dưới Giang Nguyễn một lượt.

"Ta tên Giang Nguyễn, Diệp công tử có biết ta, ngươi chỉ cần nói tên ta cho hắn, hắn sẽ biết."

Họ Giang? Gã gác cổng kia hừ cười một tiếng, không kiên nhẫn xua tay:

"Định Quốc Công phủ chúng ta không tiếp đãi người nhà họ Giang, đi xa chút đi..."

Giang Nguyễn nhíu mày, đang định nói thêm thì đúng lúc quản gia phủ Định Quốc Công từ bên ngoài quay trở về phủ, nhìn thấy Giang Nguyễn, híp mắt nhìn nàng thật lâu, đi tới hỏi:

"Vị cô nương này tìm ai?"

"Ta tìm Diệp công tử, ta tên Giang Nguyễn."

Giang Nguyễn? Quản gia nhíu mày, hơi chần chừ:

"Ngài là... Giang gia Nhị cô nương?"

Giang Nguyễn nghe mấy chữ

"Giang gia Nhị cô nương" trong lòng có hơi khó chịu, nhàn nhạt nói:

"Ta đã thành thân rồi, phu quân họ Kỳ."

Quản gia vội chắp tay:

"Kỳ phu nhân, mời vào trong, gia nô này thật không có mắt nhìn, gây khó dễ cho Kỳ phu nhân, mong phu nhân đừng trách." Năm đó tiểu công tử nhà mình bị rơi xuống nước ngày mùa đông giá lạnh, Giang gia Nhị cô nương này không sợ lạnh, nhảy xuống nước cứu tiểu công tử nhà họ lên.

Phụ thân Định Quốc Công qua đời sớm, cho nên khi còn rất nhỏ Định Quốc Công đã phải kế tục tước vị Quốc Công, mười mấy tuổi đã ra tắm máu nơi sa trường, Định Quốc Công phu nhân xuất thân ở tiêu cục, một thân võ nghệ, nữ nhân mà không thua kém nam nhân, vẫn luôn không rời không bỏ làm bạn bên cạnh Định Quốc Công, phu thê hai người tình sâu nghĩa nặng, Định Quốc Công cả đời chỉ cưới một phu nhân, dưới gối hai người cũng chỉ có một hài tử.

Tiểu công tử chính là độc đinh của Diệp gia, cho nên mặc dù phủ Định Quốc Công và phủ Lộ Quốc Công là đối thủ một mất một còn nhưng Giang gia Nhị cô nương này chính là ngoại lệ, nàng là ân nhân của cả phủ Định Quốc Công bọn họ.

Quản gia hung hăng trừng mắt nhìn hai gã gác cổng, sau đó quay người mời Giang Nguyễn vào trong.

Bên trong phủ Định Quốc Công khác hoàn toàn với phủ Lộ Quốc Công nguy nga tráng lệ, điêu lan ngọc thế, trong viện chỉ đơn giản mộc mạc, tùy ý nhìn là có thể thấy được đao thương kiếm kích, còn có cả cọc gỗ tập võ, khí thế anh hùng ập vào trong mắt.(Truyện được đăng tại truyenwiki1. com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Quản gia Diệp gia trực tiếp đưa Giang Nguyễn đến viện của Diệp Chu Dật, ngày ấy Diệp Chu Dật bị Giang Hãn Hải trói gô đưa về nhà, Định Quốc Công tức giận tận trời, cho người nhốt Diệp Chu Dật vào trong phòng, phạt hắn không được ra khỏi cửa một tháng.

Nghe nói Giang Nguyễn đến tìm mình, Diệp Chu Dật còn không tin, đến lúc gặp được Giang Nguyễn, mới thốt lên thanh âm không thể tin nổi:

"Sao ngươi lại đến đây?" Trước đây Giang Nguyễn chưa bao giờ đến phủ Định Quốc Công.

Đợi quản gia rời đi, Giang Nguyễn mới nhỏ giọng nói:

"Ta có chút việc nhờ ngươi giúp."

Diệp Chu Dật đĩnh đạc nằm trên giường, hai chân bắt chéo, trong miệng ngậm cây bút lông, mắt lé nhìn nàng:

"Hiện giờ ta đang bị cha cấm túc, cũng muốn giúp lắm nhưng mà năng lực thì có hạn thôi, có chuyện gì thì chờ ta ra ngoài đã rồi lại đến giúp ngươi."

Giang Nguyễn nhẹ nhàng nhíu mày:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!