Mặc dù đội ngũ di chuyển nhanh nhưng khi gần đến lượt Giang Nguyễn thì cũng đã qua hơn một canh giờ, mặt trời chói lóa treo phía chân trời, tuy không nắng nóng như mùa hè nhưng lại chói đến hoa mắt.
Phía trước Giang Nguyễn còn hai người nữa, lúc này Giang Nguyễn đã có thể nhìn rõ tướng mạo của vị thần y này.
Mới đầu Giang Nguyễn còn tưởng rằng người được xưng là thần y chắc hẳn sẽ là một lão phu đức cao vọng trọng râu tóc trắng phau, chưa từng nghĩ rằng vị thần y này lại trẻ như vậy, mái tóc đen dài dùng một mảnh vải đỏ rực buộc lại sau đầu, nếu chỉ nhìn mình khuôn mặt kia thì cũng là một nam tử tuấn lãng thanh dật, nhưng mà nhìn cả thân y phục rực rỡ kia thì, thật là... một lời khó nói hết.
Giang Nguyễn bĩu môi, nghĩ đến thần y đều là mấy người cổ quái.
Hai người xếp hàng phía trước Giang Nguyễn, một người bị phong hàn liên tục ho khan, thần y che miệng trốn đi thật xa:
"Chỉ là bệnh phong hàn nho nhỏ mà thôi, tùy tiện tìm một đại phu là có thể chữa được, lãng phí thời gian của bổn thần y ta, đi đi đi..."
Còn một vị cô nương khác, trên mặt mọc đầy nhưng mụn màu đen lấm tấm, thần y mặt không biểu cảm phán:
"Ngươi sinh ra đã có bộ dạng như này rồi, chẳng lẽ ngươi muốn ta lột da ngươi ra sau đó tìm tấm khác dán lại?"
Nàng ta xấu hổ bụm mặt khóc thút thít chạy đi.
Mí mắt Giang Nguyễn giật giật, còn chưa kịp nghĩ gì thì đã đến lượt mình, Giang Nguyễn vội tiến lên, câu đại phu còn chưa kịp nói ra, thần y lười nhác liếc nàng một cái, không kiên nhẫn xua tay:
"Ngươi không bệnh, có thể đi rồi."
Giang Nguyễn sửng sốt, thần y kia giơ tay: Người tiếp theo.
Giang Nguyễn vội vàng nói:
"Đại phu, ta không bệnh, mà là tướng công nhà ta bệnh, mong ngài..."
Thần y rủ mày, ngữ khí lãnh đạm:
"Vậy bản thần y càng không thèm xem."
Giang Nguyễn, ......
"Thần y đã nói là người tiếp theo rồi, ngươi tránh ra chút đi, tướng công nhà ngươi bị bệnh thì ngươi mang tướng công ngươi tới đây đi, ngươi muốn gì đấy? Chẳng lẽ muốn thần y hạ mình đến nhà ngươi sao?"
Nữ nhân xếp phía sau Giang Nguyễn duỗi tay đẩy Giang Nguyễn một cái, Giang Nguyễn bị nàng ta đẩy xém tí là ngã.
Nữ nhân kia đi lên phía trước ngồi xuống ghế, đặt tay lên trên bàn gỗ, mặt treo nụ cười nịnh bợ lấy lòng:
"Thần y, phiền ngài xem giúp ta, sao ta thành hôn đã nhiều năm mà không có hài tử?"
Thần y lười nhác không nâng mí mắt:
"Không xem, người tiếp theo."
Vì sao? Nữ nhân kia nóng nảy, nàng ta đã đến chỗ này hai ngày rồi, vất vả lắm mới gặp được vị thần y này:
"Thần y, ta đã xem bệnh ở rất nhiều chỗ rồi, những đại phu đó đều nói không có cách nào, không phải ngài nói chuyên trị mấy bệnh nan y khó chữa sao?"
Thần y nâng một con mắt nhìn nàng ta, trong ánh mắt thon dài không che giấu được sự chán ghét, môi mỏng chậm rãi mở ra, phun ra mấy chữ:
"Nhìn người thấy ngứa mắt."
Nữ nhân này ngày thường đanh đá, chưa bao giờ phải chịu nghẹn khuất như này, vỗ bụp một phát lên bàn đứng dậy, chửi ầm lên:
"Cái tên lang băm này, cái gì mà chữa bệnh miễn phí, ta nhìn ngươi là biết chính là tên lừa đảo, ta đập sạp của ngươi."
Thần y khẽ hừ nhẹ một tiếng, dải lụa đỏ trên đầu lung lay theo gió, phía sau hắn một nam tử râu quai nón thân hình cao to vạm vỡ đi lên, cầm thanh đao trong tay cắm mạnh xuống đất, phát ra tiếng động lớn, thanh đao dừng trên mặt đất còn rung lên mấy cái.(Truyện được đăng tại truyenwiki1. com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!