Chương 2: (Vô Đề)

Mặt Giang Nguyễn ửng hồng, không còn dáng vẻ bình tĩnh như vừa rồi nữa, nhẹ giọng nói:

"Ta có pha một ấm trà cho tiên sinh, không biết tiên sinh có muốn vào trong ngồi nghỉ một lát hay không?"

Đôi tay rũ bên người của Kỳ Diệp giật giật nhẹ, cuối cùng nhàn nhạt nói:

"Đa tạ phu nhân đã quan tâm, sợ như vậy không thảo đáng cho lắm."

Hắn mở sạp trước cửa quán của nàng đã được hơn tháng nay, đây là lần đầu tiên Giang Nguyễn lấy hết can đảm để mời hắn, lại bị hắn khước từ, mặt nàng đỏ như rạng:

"Thật ngại quá, đã làm tiên sinh khó xử rồi."

Nói xong, liền xách góc váy đi vào trong quán nhìn dáng vẻ như đang chạy trốn vậy.

"Phu nhân xin đợi một chút." Kỳ Diệp lên tiếng gọi nàng lại, nghe gọi bước chân Giang Nguyễn ngừng lại ngay.

Kỳ Diệp vén áo bào đứng dậy, đối mặt Giang Nguyễn hơi khom người hành lễ:

"Nếu phu nhân không để ý, có thể giống như mọi ngày tặng tại hạ một ấm trà ra đây được hay không?" Hắn tới đây hơn một tháng nay, mỗi ngày Giang Nguyễn đều sẽ pha cho hắn một ấm trà nóng.

Li Nhi đang dựa người vào khung cửa há to miệng ăn bánh nếp, nghe vậy thì dẩu môi lên, giọng nói mơ hồ không rõ:

"Cái người này, tiểu thư nhà ta mời người vào trong uống trà thì người không chịu, bây giờ lại muốn tiểu thư nhà ta mang trà ra cho ngươi, thế là có ý gì?"

Mặt mày Kỳ Diệp hơi rũ, không giải thích thêm gì.

Thiếu niên đứng bên cạnh lại không nhịn được, nói xen vào:

"Cha ta là sợ làm ô uế thanh danh của phu nhân nhà ngươi, người biết cái gì!"

Hoàn Nhi.

Kỳ Diệp quát lớn.

Tục ngữ nói rất đúng, trước cửa nhà goá phụ nhiều thị phi, sao Giang Nguyễn lại không hiểu cho được.

Giang Nguyễn vào quán bưng ấm trà đặt lên trên khay gỗ hình vuông, hương trà bay thoang thoảng nơi cánh mũi, dù là người không hiểu về trà thì cũng biết đây là loại trà hạng nhất.

Kỳ Diệp không thể mảy may làm như không biết gì được:

"Kỳ mỗ chỉ cần uống ngụm trà bình thường để giải khát là được, phu nhân không cần lần nào cũng dùng loại trà tốt như vậy, rất phí, Kỳ mỗ cũng không dám nhận."

Trong một tháng qua, mỗi lần Giang Nguyễn mời hắn dùng trà thì đều là loại tốt nhất, so với những ngày trước thì trà Vũ Tiền Long Tỉnh hôm nay lại càng là loại tốt hơn nữa.

"Bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân, trà ngon thì tất nhiên phải mời người hiểu về trà rồi, như thế mới không uổng phí cái ngon của nó."

Còn nữa, lá trà mà Lộ Quốc Công phủ lấy làm của hồi môn cho nàng cũng không tính là loại tốt gì, nàng còn đang sợ là chất lượng của loại trà này quá kém không xứng với hắn nữa kìa.

Kỳ Diệp nghe vậy cũng không biết nói gì thêm, anh nắm chặt ấm trà như có thể nhìn thấy nó, dòng nước từ từ tràn ra rót vào trong chén trà, hắn rót đến miệng chén thì dừng lại, trà ấm bốc lên làn khói trắng mờ.

Những ngón tay trắng ngọc cầm chặt chén trà màu xanh ngọc bích, đẹp đến mức khiến cho người khác không thể rời mắt.

****

Từ sạp hàng đoán mệnh rời đi, Giang Tĩnh Nhàn cũng không còn hứng thú đi dạo nữa, liền quay trở về phủ Lộ Quốc Công.

Trước cửa chính của Lộ Quốc Công phủ một bà tử đang nôn nóng đi đi lại lại nhìn chung quanh, khi nhìn thấy xe ngựa quen thuộc đang đi tới thì vội bước lên trước đón:

"Đại tiểu thư, ngài đi đâu vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!