Chương 14: (Vô Đề)

Ánh trăng chiếu xuống đám duyệt giai thảo nơi góc tường, sáng lên màu xanh biếc đặc biệt, nến đỏ lung lay chiếu lên cửa sổ, trong viện an tĩnh, chỉ còn lại thanh âm dịu dàng của nữ tử xuyên qua khung cửa sổ chưa đóng kín mà truyền ra ngoài:

"... Cố xa mà thân giả, có âm đức cũng. Gần mà sơ giả, chí không hợp cũng...(1)"

"... Liền mà không cần giả, sách không được cũng. Đi mà phản cầu giả, sự trung tới cũng...(1)"

"... Ngày tiến trước mà không ngự giả, thi không hợp cũng. Dao nghe tiếng mà tương tư giả, phù hợp mưu đãi quyết sự cũng(1)."

Giang Nguyễn ngồi trên ghế, khoác áo ngoài của Kỳ Diệp, nương theo ánh nến lật xem cuốn sách trong tay, sau đó đọc từng câu chữ tối nghĩa khó hiểu trên đó.

Trong phòng, nam tử tóc đen tùy tiện xõa xuống tựa lưng ngồi trên giường, một chân đạp dưới đất, một chân tùy ý duỗi trên giường, hơi hơi nhắm mắt, bên tai là giọng đọc sách thanh thúy dễ nghe của nữ tử, trên người hắn toả ra phong thái lười biếng.

Không biết âm thanh đọc sách này đã diễn ra bao lâu, chỉ biết bóng đêm ngoài cửa sổ đã đen hơn, ánh nến trên bàn cũng mờ hẳn đi, Giang Nguyễn buông sách, cầm lấy cây kéo cắt nến trên bàn định tắt nến đi, Kỳ Diệp mở mắt, nhìn về phía nàng, đột nhiên nói:

"Ngày mai là mùng ba rồi."

Tay Giang Nguyễn run lên, ngọn nến 'xì xì' một tiếng, ánh nến mới tắt một nửa lập tức sáng trở lại, Giang Nguyễn buông kéo xuống, thấp giọng 'ừ'.

Trong phòng rơi vào trầm mặc, mùng 3 là ngày đại hôn của Thái tử cùng Giang Tĩnh Nhàn, cũng có nghĩa là ngày mai Giang Nguyễn nhất định phải về phủ Lộ Quốc Công một chuyến.

Giang Nguyễn đứng dậy cởi y phục để trên giá, tháo giày lên giường, nàng cẩn thận né chân Kỳ Diệp đi vào trong, xốc chăn che kín mình, tự giễu nói:

"Nếu ta đi, nhất định Giang Tĩnh Nhàn sẽ không vui, nếu ta không đi, nàng ta cũng sẽ lấy đấy làm cái cớ mà tìm ta gây phiền toái, cả hai đều chẳng tốt gì."

Nói đến đấy, Giang Nguyễn lại lôi Thái Tử ra phê bình trong lòng một trận.

Kỳ Diệp thu chân lại nằm xuống bên cạnh nàng, cầm lấy tay nàng, nàng ngồi đọc sách cho hắn cũng lâu, đôi tay đã nhiễm khí lạnh, Kỳ Diệp xoay người, cầm cả hai tay nàng, giúp nàng sưởi ấm:

"Ngày mai ta bảo Hoàn Nhi đi cùng với nàng."

Thái độ của Giang Tĩnh Nhàn chỉ là thứ yếu, thái độ của phủ Lộ Quốc Công đối với hôn nhân của bọn họ mới là mấu chốt, tuy rằng ván đã đóng thuyền, nhưng hắn vẫn sợ cha nàng sẽ làm khó nàng.

(Truyện được đăng tại truyenwiki1. com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

"Không cần, không cần." Giang Nguyễn lắc đầu:

"Một nam hài tử như Hoàn Nhi đi theo ta thì không tiện lắm, Li Nhi ta cũng không mang theo, cả đi cả về cùng lắm chỉ mất có nửa ngày, không có gì quan trọng, để Hoàn Nhi ở nhà giúp Li Nhi coi cửa hàng đi."

Suy nghĩ trong lòng Kỳ Diệp nàng cũng hiểu được phần nào, nhưng mà chuyện này sớm hay muộn gì thì nàng cũng phải trải qua, dù là Li Nhi hay Dung Hoàn đi theo nàng thì cũng không giải quyết được cái gì.

Kỳ Diệp nhắm mắt lại, cảm nhận bóng tối vô tận khiến người ta khó thở này, từ sau khi đôi mắt hắn bị mù, hắn chưa bao giờ oán giận bản thân mình vô năng như lúc này, kể cả khi hắn nghèo túng đến nỗi không có cả một mái nhà tranh, phải đi đoán mệnh cho người ta kiếm miếng ăn thì hắn cũng chưa từng chán ghét mình, nhưng giờ hắn lại chán ghét bản thân không có cách nào che chở cho nàng.

Giang Nguyễn cảm nhận được bàn tay to lớn đang nắm tay mình siết chặt hơn, chặt đến đau, ngước mắt nhìn người kia, chỉ thấy hắn cau mày, hình như có điều gì đó khiến hắn bối rối, quanh người tản ra một loại cảm giác bất lực.

Trái tim Giang Nguyễn nảy lên một cái, ở cùng Kỳ Diệp một thời gian, giữa hai người như có một cảm ứng kỳ diệu nào đó, tựa như lúc này, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng hắn đang bất lực cùng tự trách.

Giang Nguyễn tránh khỏi tay hắn, Kỳ Diệp cau mày, ngay sau đó Giang Nguyễn đã tiến sát lại dựa mình vào trong lòng hắn, Kỳ Diệp cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, mở rộng hai tay ôm chặt cả người vào ngực hơn, cằm chống lên đỉnh đầu nàng, như có như không thở dài một tiếng.

Đêm nay, hai người đều không ngủ.Ngày mùng 3 năm nay là ngày tốt của năm, thời tiết đẹp, trời còn chưa sáng hẳn, Giang Nguyễn đã nghe được tiếng hỉ thước kêu.

Giang Nguyễn ngồi dậy, vén hỉ trướng ra đi xuống, cảm thán:

"Hỉ thước này linh tinh thật đấy, biết hôm nay là ngày đại hôn của Thái Tử, sáng sớm đã ra báo tin vui rồi."

Kỳ Diệp cũng ngồi dậy, xoay quanh xuống giường, vừa mặc áo ngoài vừa nói:

"Chỉ là một con chim mà thôi, không đáng tin."

Giang Nguyễn khẽ cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!