Ngu Trà thật sự không nghĩ tới Lục Dĩ Hoài sẽ nói ra lời này, cô nhìn xung quanh, phát hiện quần chúng ăn dưa lê đều đang nhìn cô.
Đặc biệt là Đường Hiểu Thanh đang tức giận.
Bị người ta nói Cô xứng sao như vậy, tu dưỡng của cô ta cũng không giữ được, huống chi kiên nhẫn vốn đã ít ỏi.
Đường Hiểu Thanh sắc mặt xanh trắng, chỉ trích nói:
"Lục Dĩ Hoài, cậu không thể nói vậy? Cậu còn là con trai sao?"
Lục Dĩ Hoài cũng không thèm phản ứng, xe lăn đi ngang qua cạnh cô ta.
Đường Hiểu Thanh tức giận đến cả người phát run, trong nháy mắt nổi lên ý tưởng ác độc, đi về phía trước rồi hơi duỗi chân, muốn làm Lục Dĩ Hoài bị vấp.
Ngu Trà nhìn qua thấy cảnh đó liền bị hù chết, Cô muốn làm cái gì?
Cô đi qua muốn đẩy xe lăn Lục Dĩ Hoài, lại muộn một bước, xe lăn nghiền qua chân Đường Hiểu Thanh.
Chuyện như vậy cô ta vẫn rất sợ, nên mới thu hồi một chút, nhưng vẫn không kịp, chân vẫn động đến.
Cô ta đau đớn ngồi xổm xuống kêu lên:
"Lục Dĩ Hoài, bộ dạng bây giờ của cậu, vậy mà vẫn giữ tính tình đại thiếu gia, chân cậu cả đời sẽ không tốt lên được, đời này đều ngồi trên xe lăn, chính là một tên tàn phế."
Tê -- người xung quanh đều sợ đến ngây người.
Chờ nói xong, Đường Hiểu Thanh sắc mặt càng trắng.
Ngu Trà tâm thắt lại.
Lục Dĩ Hoài vốn dĩ đã ra ngoài liền dừng lại, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm người trên mặt đất, đáy mắt một mảnh lạnh băng.
Hắn như vậy làm Đường Hiểu Thanh càng sợ hãi, ngồi bệt xuống đất, nửa ngày cũng không dám phát ra tiếng.
Ngu Trà nhỏ giọng nói:
"Anh không cần nghe cô ta nói bừa."
Hôm qua bác sĩ nói sẽ có thể đứng lên, sao có thể là giả.
Tôi, tôi... Đường Hiểu Thanh phản ứng lại, trên mặt chảy mồ hôi lạnh,
"Lục Dĩ Hoài, tôi, vừa rồi tôi bị ngốc, tôi không cố ý..."
Cô ta nghĩ tới Lục gia, tâm liền nặng nề.
Tần Du cũng không nghĩ tới Đường Hiểu Thanh sẽ nói ra loại lời này, lập tức cười lạnh một tiếng, ở phía sau bổ sung:
"Sợ là lời nói trong lòng đi."
Trước kia nghĩ rằng hoa khôi là người cao ngạo, không nghĩ rằng tâm tư lại sâu như vậy, may mắn không có quan hệ gì với cô ta.
Tô Ngọc cũng mở miệng:
"Này mẹ nó cái gì si ngốc, si ngốc còn nguyền rủa người khác, tôi thấy cô là bị bệnh tâm thần."
Bị dọa một cái đã bị bức đến ngốc.
Lục Dĩ Hoài trên mặt lãnh đạm, Đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!