Vài ngày sau, các ngành khác cũng đã báo danh xong hết.
Trường học năm nay rất náo nhiệt, mỗi ngày trên diễn đàn đều có người bị chụp lén, tìm hiểu người đó là ai, đều có vô số bạn học cung cấp thông tin bên dưới, đó là Lục Dĩ Hoài chuyên ngành tài chính.
Chuyên ngành của Ngu Trà không được chú ý lắm, rất ít người, thời khóa biểu đã có, thời gian tương đối thoải mái, nên sau này cô càng có nhiều thời gian để làm việc khác.
Nghỉ hè cô đã vẽ một bộ truyện tranh viễn tưởng mới, được một nhà xuất bản coi trọng, chắc là khoảng vài tháng nữa sẽ đưa ra thị trường.
Ngu Trà tham gia huấn luyện quân sự được hai ngày rồi đến nghỉ lễ, bị Lục Dĩ Hoài đem về, cô yêu cầu làm nũng như thế nào cũng không được, hắn vẫn không cho cô tham gia.
Đến khi về trường thì huấn luyện quân sự cũng đã xong.
Tập luyện ngoài trời lâu như vậy, bạn cũng phòng đều đã bị đen đi, Tô Hạ đen đi một tông, nhìn thấy Ngu Trà trở về ký túc xá, trắng đến phát sáng, bực bội hơn ai hết.
Đi học được hai ngày, Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài chỉ cần nhan sắc đã xuất hiện mỗi ngày trên các mạng xã hội của trường.
Ở trường nhàn rỗi không có chuyện làm đã bầu chọn hoa hậu giảng đường, Ngu Trà trực tiếp lên thẳng hạng nhất, chưa đến ba ngày, khu dạy học của ngành các cô đã bị vô số người đến vây xem.
Sáng thứ năm có hai tiết.
Lâm Phiên và Ngu Trà vừa ra khỏi lớp đã thấy có một nam sinh đứng trước cửa, trên tay ôm một bó hoa hồng tươi đẹp.
Nhìn đến thấy Ngu Trà, mắt nam sinh tỏa sáng, tiến lên một bước:
"Bạn học Ngu Trà xin dừng bước!"
Mí mắt Lâm Phiên giựt giựt.
Trước kia cô ấy đã từng thấy cảnh này rất nhiều lần, thường xuyên có video thổ lộ tình cảm, phần lớn đều phát sinh ở đại học.
Ngu Trà chỉ muốn rời đi, nói nhanh: Tôi có việc bận.
Cô vừa mới bước đi qua hướng khác, đằng sau bất ngờ bị một cánh tay giữ lại,
"Ngu Trà, có người tìm cậu, dù sao cậu cũng phải để người ra nói hết chứ, lỡ như có việc gì gấp thì sao?"
Lương Vũ đi ra từ phía sau Ngu Trà, nhẹ nhàng mở miệng.
Ngu Trà thu lại tay mình, sắc mặt nhàn nhạt nhìn bạn cùng phòng này của mình.
Lương Vũ đối diện với ánh mắt của cô, chỉ cười cười.
Lâm Phiên bị Lương Vũ xuất hiện đẩy qua một bên, nhíu mày hỏi:
"Người cũng không phải tìm cậu, cậu quản nhiều như vậy làm gì?"
Lương Vũ nói:
"Người ta đã đợi lâu như vậy."
Có người đứng lại đây vây xem, càng ngày càng nhiều, cả trai lẫn gái đều nhìn chằm chằm, có người còn lấy điện thoại quay lại.
Ngu Trà yên lặng nhìn Lương Vũ, bỗng nhiên cười một chút, nói:
"Tôi không có nghĩa vụ nghe mọi người nói chuyện."
Lương Vũ không nghĩ rằng cô sẽ phản ứng như vậy.
Vì tới bây giờ tính cách của Ngu Trà vẫn rất ôn nhu, chưa bao giờ nặng lời, mềm mại dịu dàng, cũng rất ít khi tức giận, nên cô ta mới dám đứng ra mở miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!