Ngu Trà vẫn đang xuất thần, nghe hắn nói như vậy ngực nhảy lên, không chút nghĩ ngợi đã trả lời: Không có, không có.
Sợ hắn nghĩ nhiều, cô nói liên tiếp hai lần, không nhớ đến đạo lý lạy ông tôi ở bụi này.
Biểu tình của Lục Dĩ Hoài phai nhạt đi: Ừm.
Ngu Trà lén liếc nhìn hắn, muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói gì, đành phải nhấp môi, cúi đầu ngồi đó phát ngốc.
May là không quá khó khăn, chưa bao lâu đã về đến Lục gia.
Ngu Trà xuống xe, thấy mặt Lục Dĩ Hoài không có biểu cảm, hình như không vui, hơi nhút nhát, cô vẫn sợ hắn không cao hứng.
Đại khái là do đời trước, hình như mỗi lần cô nhìn thấy Lục Dĩ Hoài ít nói, không thể khống chế được nhớ đến chuyện trước kia.
Ngu Trà gõ gõ đầu mình.
Em làm gì vậy? Lục Dĩ Hoài quay đầu lại hỏi.
Hắn đứng trong bóng tối, chỉ có ánh đèn phía xa chiếu đến sau lưng làm cả người hắn càng thêm xuất trần tuyệt thế.
Ngu Trà thu tay lại, giấu ra đằng sau.
Giống như một đứa nhỏ làm sai.
Lục Dĩ Hoài thấy cô như vậy thì không vui, hít sâu, rũ mắt trầm giọng nói: Lại đây.
Ngu Trà qua đó.
Tay cô bị Lục Dĩ Hoài bắt lấy, bao bọc trong lòng bàn tay hắn, không nói gì nữa, cứ như vậy một đường về thẳng nhà.
Mãi đến khi trở về phòng mình, Ngu Trà vẫn ngốc ngốc.
Lục Dĩ Hoài không hề nói cô.
Ngu Trà lăn qua lăn lại trên giường, nhớ đến vấn đề trên xe của Lục Dĩ Hoài, cắn môi.
Sao cô có thể ghen, cô chưa từng ăn giấm, cũng không biết ghen là cảm giác gì, nên cô cũng không thấy không đúng chỗ nào.
Mặc dù nghĩ như vậy, Ngu Trà vẫn phiền lòng.
Tắm xong, Lâm Thu Thu và Thượng Thần đang nói chuyện phiếm:
"Hôm nay mình vừa xem một bộ phim truyền hình, tức chết mình rồi, nhảy ra một mối tình đầu rác rưởi nào đó, nam chính không thể quên được cô ta."
Thượng Thần an ủi nói:
"Dù sao cũng không phải nữ chính, cậu đừng lo, chắc chắn không bao lâu nữa sẽ offline."
Ngu Trà không xem bộ phim đó nên không xen vào.
Cô lên mạng tìm vài món quà phù hợp để con gái tặng cho con trai, những đáp án đó thật bình thường, không đặc biệt chút nào.
Mặc dù nói quan trọng là tấm lòng, nhưng Ngu Trà rất muốn tặng thứ gì đó có ý nghĩa, vì đời này cô muốn làm lại từ đầu.
Mà Lục Dĩ Hoài, hắn đã từng cứu rỗi cô.
Ngu Trà mang theo những ý tưởng kì quái chìm vào giấc ngủ, hôm sau đến trường còn mơ mơ màng màng, đến giờ đọc bài mới có thể tỉnh táo lại.
Cô vẫn chưa nghĩ ra nên tặng gì cho Lục Dĩ Hoài, nên khi có thời gian rảnh đều vặn óc suy nghĩ tìm kiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!