Em cầu xin tôi.
Ngu Trà sửng sốt nửa ngày mới phản ứng đúng là Lục Dĩ Hoài đã nói ra bốn chữ đó, rất lâu rồi cô vẫn chưa nghe.
Bốn chữ này khác rất sâu trong ký ức cô, cô rất dễ dàng liên tưởng đến đời trước, cô không phải kiểu người gặp qua thứ gì đều không quên được, nhưng vài chuyện đời trước lại nhớ rất rõ, đây là việc từ khi cô trở lại cạnh Lục Dĩ Hoài đã phát hiện.
Cô nhớ rõ mình đã trải qua rất nhiều chuyện với hắn, giống như chỉ mới diễn ra ngay hôm qua, chưa từng quên đi chút nào.
Lúc trước Ngu Trà vẫn còn hy vọng với Ngu gia, không biết như thế nào, công ty Ngu gia gặp vấn đề, nên Trần Mẫn Quyên làm ra bộ dạng khổ sở, kêu cô đến tìm Lục Dĩ Hoài, nhờ hắn giúp đỡ.
Đời trước Ngu Trà cứ như vậy nghe theo.
Chỉ là hôm đó tâm trạng Lục Dĩ Hoài không tốt, Ngu Trà cũng không dám mở miệng, chờ đến tối khi động tình mới nhắc đến việc này.
Cô nằm trong ngực hắn, trên người mềm mại, còn mang theo mùi hương ngọt ngào độc đáo, dựa vào ngực hắn, thấp thỏm bất an.
Lục Dĩ Hoài chính miệng hỏi có phải cô muốn giúp Ngu gia, Ngu Trà do dự gật đầu, sau đó liền nghe thấy hắn lạnh giọng nói: Cầu tôi.
Da thịt chạm nhau, lại còn muốn nói ra loại lời xấu hổ đó.
Qua rất lâu Ngu Trà mới nhỏ giọng nói, cô biết đôi khi cảm xúc của Lục Dĩ Hoài thay đổi, có yêu cầu bất thường, chỉ là cô không hề đoán được, thiếu chút nữa đêm đó cô đã chết chìm trong biển tình.
Không. Cô trực tiếp phản bác.
Ngu Trà đẩy đẩy Lục Dĩ Hoài, nhưng căn bản không thể, ngược lại chính mình càng ngày càng xấu hổ, bầu không khí như vậy làm cô hơi run rẩy.
Lục Dĩ Hoài mở miệng: Không nói?
Hắn không hề có ý định ngồi dậy.
Đương nhiên Ngu Trà biết thú vui độc ác của hắn, cũng biết nếu hắn không nghe được lời kia có thể sẽ không ngồi dậy, cô cũng không dám dùng bạo lực.
Lỗ tai Ngu Trà trở nên nhạy bén.
Cô mím môi, không còn cách nào khác, đành phải nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: … Cầu xin anh.
Ngu Trà không biết lúc này mình có bao nhiêu dụ hoặc, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ dễ dàng làm đáy lòng người khác nổi lên ý nghĩ khác.
Lục Dĩ Hoài cười khẽ, vang lên bên tai cô.
Được rồi chứ? Ngu Trà vội vàng nói, cô thấy thẹn đến đỏ mặt, độ nóng trên người vẫn chưa tan đi.
Lục Dĩ Hoài duỗi tay, đầu ngón tay vân vê lọn tóc của cô, cố ý nói:
"Có vẻ không tình nguyện lắm."
Nói xong, ngay lập tức hắn nhìn thấy cô gái bên dưới mở mắt ra, cặp mắt trợn tròn, giữa bóng tối, ánh sáng trong đôi mắt vô cùng lộng lẫy.
Ngu Trà không thể tin được: Anh lật lọng!
Lục Dĩ Hoài không nói gì nữa, hơi cúi đầu, cô vừa mới nói xong, miệng vẫn giương lên, giờ phút này bị hắn bắt được cơ hội, dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu kia.
Trong màn đêm, trên sô pha chỉ có hai người.
Bỗng nhiên, có tiếng hít thở dồn dập.
Lục Dĩ Hoài buông Ngu Trà ra, duỗi tay nhéo nhéo mũi cô, mỉm cười mở miệng: Không thở sẽ chết.
Ngu Trà ngậm chặt miệng, lỗ tai động động, cặp mắt như chứa nước cứ như vậy nhìn Lục Dĩ Hoài làm cảm xúc của hắn lại nổi lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!