Chương 4: Còn trẻ mà đã mắc bệnh Alzheimer?

Lời này của Lục Dĩ Hoài rất nặng, dường như có thể lập tức đem tay bọn họ chặt xuống, đám lưu manh nghe vậy liền hoảng loạn bỏ chạy.

Tài xế xuống xe hỏi:

"Ngu tiểu thư, cô không sao chứ?"

Ngu Trà lấy bút máy, lắc đầu, sửa sang lại cổ áo bị lệch, Không sao.

Tài xế gật đầu, Không sao thì tốt.

Ngu Trà buổi sáng không ngồi xe Lục gia, cho nên bọn họ cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại sự việc này, tài xế cân nhắc trở về sẽ nói với phu nhân.

Cảm ơn.

Cô xoay người, chuẩn bị đi mua đồ ăn lần nữa cho Lâm Thu Thu, lần này không bị ai ngăn lại.

Chỉ là sau khi mua xong chuẩn bị đến trường, Ngu Trà mới phát hiện xe của Lục Dĩ Hoài vẫn còn ngừng ở đó, chưa hề rời đi, Lục Dĩ Hoài giương mắt, Lại đây.

Ngu Trà chưa phản ứng lại, tài xế cười tủm tỉm mở miệng:

"Ngu tiểu thư mau lên xe, vừa lúc cũng đến trường, nếu không đi sẽ trễ."

Không xa lắm.

Ngu Trà xua xua tay.

Một trăm mét chỉ cần hai phút đi bộ, ngồi trên xe còn phải đối mặt Lục Dĩ Hoài, đương nhiên tự mình đi sẽ tốt hơn.

"Lúc nãy không phải miệng rất ngọt hay sao."

Lục Dĩ Hoài híp híp mắt, quét mắt nhìn đồ vật trong tay cô, hơi có chút không kiên nhẫn, Đi lên.

...

"Đừng làm tôi nói lần thứ hai."

Ngu Trà cuối cùng vẫn lên xe, cô cũng không dám nhìn Lục Dĩ Hoài, rốt cuộc ban đầu kêu Dĩ Hoài ca ca là hạ sách cuối cùng, không biết hắn có tức giận hay không.

Đời trước cô nhiều nhất là ở trên giường mới gọi như vậy, lúc ấy cô cũng rất không cam tâm tình nguyện.

Lục Dĩ Hoài nghiêng mặt đi,

"Lục gia không cho em ăn?"

Gặp chuyện không may mà vẫn phải vòng lại mua, bộ dạng chỉ hận không thể nhét vào bụng, bánh rán giò cháo quẩy này ăn ngon như vậy sao?

Nghe được lời hắn nói, Ngu Trà một tay đem bánh rán giò cháo quẩy nhét sau lưng,

"Không có, Lục gia đối với tôi rất tốt."

So với Ngu gia thật sự rất tốt.

Ngu Trà hoảng hốt chớp mắt, cô đời trước không hề biết hưởng phúc, Lục gia trước giờ chưa bao giờ làm khó mình, cô chạy trốn nhiều lần như vậy, Lục gia chưa từng hỏi cái gì, vẫn như ban đầu cho cô toàn đồ ăn ngon.

Lục Dĩ Hoài nhìn cô thất thần, hừ một tiếng không nói gì nữa.

Hắn một mặt cảm thấy Ngu Trà sợ hắn, một mặt lại suy nghĩ gì đó, hỏi ra chắc chắn sẽ không được, hết thảy sau này sẽ biết.

Ngu Trà và hắn ở khác lớp, Lục Dĩ Hoài ở ban một, Ngu Trà ở ban năm, cùng một tầng, nhưng một cái bên trái, một cái bên phải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!