Chương 38: Tự sát

Thay quần áo thì thay quần áo, hung dữ như vậy làm gì.

Ngu Trà cúi đầu nhìn chính mình, váy ngủ cũng không ngắn, không lộ ra chỗ nào không nên. Cô đóng cửa lại, nhanh chóng thay đồ, chửi thầm vài câu trong lòng.

Nhìn mình trong gương, cô hít sâu vài hơi, hôm qua là ngày đầu tiên cô uống rượu sau khi trọng sinh, hình như cũng không có làm ra chuyện gì kì lạ.

Ngu Trà sờ mặt, đến khi ra ngoài lần nữa thì bên ngoài đã có thêm vài người.

Cô nhìn một vòng, sáng sớm Tần Du đã không có ở đây, chắc là đã đi tìm Sơ Ninh, bây giờ hắn là một chàng trai vội vàng theo đuổi cô gái mình thích.

Tinh lực của Chu Chu rất tràn đầy:

"Chị dâu nhỏ, hôm nay đi ra ngoài cưỡi ngựa a, thời tiết hôm nay rất tốt, có thể đi chơi."

Ngu Trà cười cười, Có thể a.

Bọn họ còn phải đi học nên không thể chơi ở đây lâu được, chỉ có thể ở lại đây vài ngày rồi về, nếu không thử cưỡi ngựa sẽ rất tiếc.

Nếu hôm nay đi cưỡi ngựa thì có thể cả ngày sẽ không về lại khách sạn, may mà hôm nay cô không mặc váy.

Nhưng mà dù sao trại nuôi ngựa cũng sẽ cung cấp quần áo, nếu không những cô gái mặc váy đến đó sao có thể cưỡi ngựa.

Bỗng nhiên Ngu Trà nhớ đến xe cấp cứu, thấp giọng hỏi:

"Dưới lầu có một chiếc xe cấp cứu, các cậu biết có chuyện gì không?"

"Vâng, sáng sớm đã tới rồi, đúng là có người xảy ra chuyện." Chu Chu sờ trán, nuốt nước miếng, nhìn Ngu Trà một cái, do dự rốt cuộc có nên nói hay không.

Chỉ sợ nói ra sẽ bị Lục ca mắng.

Xe cấp cứu đã rời đi, cũng chỉ dừng ở đây có mấy phút, bọn họ trùng hợp mới nhìn thấy.

Tô Ngọc khó chịu:

"Cậu làm bộ dạng này cho ai nhìn, nói nhanh đi, đừng chần chừ, xảy ra chuyện gì? Có người đánh nhau?"

Sáng nay hắn cũng không biết chuyện gì, tối hôm qua sau khi uống rượu đã ngủ một giấc đến hừng đông, nếu Ngu Trà không nói, hắn cũng không biết có xe cấp cứu.

Lục Dĩ Hoài không ngẩng đầu lên: Nói đi.

"Sao có thể đánh nhau." Chu Chu hít thật sâu, sau đó mới nói:

"Sáng nay sau khi thức dậy tôi nghe thấy tiếng còi cấp cứu nên đã ra ngoài nhìn thử, người bị đưa đi là một nữ sinh, đi ra từ phòng 1507."

Tầng mười lăm là tầng bọn họ ở, bọn họ không quan tâm đến mấy tầng khác có ai ở, nhưng đều biết phòng 1507 của ai.

Là của Lương Vân.

Á. Tô Ngọc không biết tối hôm qua Lương Vân rời đi cùng với Ngu Minh Nhã,

"Lương Vân lại gây chuyện."

Cũng không ngoài ý muốn.

Đây không phải là lần duy nhất hắn gây chuyện, chỉ là không phải ở thành phố Ninh nên không có ai để trong lòng, ngoài ra nhà hắn cũng đã dùng tiền giải quyết, tin tức đều đã bị giấu đi.

Ngu Trà nhìn biểu tình của bọn họ, cũng nhận ra gì đó, chỉ sợ là chuyện không thể nói ra ngoài.

À. Ngữ khí Lục Dĩ Hoài bình đạm, Là Ngu Minh Nhã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!