Sao có thể.
Vô duyên vô cớ cắn lại làm gì.
Ngu Trà gần như theo bản năng mà phản bác lại câu này, nhìn thấy đuôi mắt Lục Dĩ Hoài đỏ lên, nghẹn ở cổ họng không nói ra.
Cô không biết tại sao cảm xúc của Lục Dĩ Hoài lại bất ngờ thay đổi, chỉ có thể nói:
"Tôi sẽ không cắn lại, anh mau buông ra, đây là nhà sách."
Nhà sách đều có camera ghi hình, bên kia chỉ cần tùy ý nhìn qua là có thể nhìn thấy chuyện xảy ra bên đây, việc này nếu để người khác biết sẽ rất khó xử.
Hơn nữa ở chỗ này lại có một sự xấu hổ khó nói, giống như chỉ cần một giây sau sẽ có người xuất hiện ở đầu kệ sách, cô đột nhiên cảm thấy cái này giống như cảm giác yêu đương vụng trộm.
Ngu Trà càng nghĩ càng rối rắm, năn nỉ nhìn Lục Dĩ Hoài.
Ngu Trà. Lục Dĩ Hoài kêu lên, Em đang nghĩ gì?
Hắn thấy được động tác lúc nãy của cô, thấy được sự chần chừ của cô, giờ phút này quyển sách tâm lý nằm lẫn trong đám sách kia lại phá lệ thấy được rõ ràng.
Chỉ sợ là cô cho rằng mình vẫn chưa bị phát hiện.
Trong lòng Lục Dĩ Hoài nhói lên, không rõ là cảm giác gì, chỉ là không muốn nhìn thấy cảnh đó, không tự giác dùng lực trên tay.
Đau… Ngu Trà nhíu mày.
Lục Dĩ Hoài hoàn hồn, buông ra.
Trên cánh tay trắng muốt nổi lên vết hằn đỏ, không rõ ràng, nhưng cũng đủ để nhắc nhở lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, hắn thất thần, tổn thương cô.
Lục Dĩ Hoài rũ mắt, đầu ngón tay vuốt ve lên đó vài cái. Da thịt non mềm, chỉ bấm nhẹ đã để lại dấu vết, dễ dàng gợi lên suy nghĩ sâu xa.
Hầu kết hắn khẽ nhúc nhích,
"Ngu Trà, đừng làm tôi thất vọng."
… Không có. Ngu Trà bị như vậy rất hốt hoảng, nhanh nhẹn túm lấy tay mình, phía trên đã không còn dấu vết gì.
Lục Dĩ Hoài không lên tiếng.
Ngu Trà đi ra sau xe lăn, nhẹ giọng nói:
"Tôi đến lầu hai xem thử, có thể có truyện tranh."
Trùng hợp là, vừa nói xong, bên kia kệ sách có một người đi ra, cầm quyển sách đi ra ngoài, lúc gần đi còn liếc mắt qua bọn họ.
May là một phút trước đã bỏ ra, nếu không người khác sẽ nghỉ bọn họ giữa ban ngày trong nhà sách làm chuyện bậy bạ gì gì. (gốc là tuyên.
Dâm)
Ngu Trà nhéo vành tai, bước nhanh lên lầu hai.
Đến nỗi cô đã quên mất Tần Du, nguyên nhân làm cô đi vào đây.
Lầu hai không có nhiều kệ sách lắm, bên trong có bàn và sô pha, có thể ngồi ở đó đọc sách hay viết, cô thấy được Tần Du và Bổn Bổn ngồi đó, chỉ là không khí giữa hai người có hơi không đúng.
Ngu Trà chọn hai quyển truyện rồi xuống lầu.
Chỉ là khi cô đến tìm Lục Dĩ Hoài thì phát hiện hắn đã không còn ở đó, không biết đã đi đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!