Tiệc đứng trong nhà hàng của khách sạn cao cấp đương nhiên không thể phục vụ loại sữa kém, chẳng qua so với loại của con nhà giàu uống đương nhiên khác nhau, nhưng Ngu Minh Nhã nói vậy cũng làm người khác buồn cười.
Tần Du nhịn không được trực tiếp cười ra tiếng,
"Loại sữa bình thường này? Không phải bình thường Ngu đại tiểu thư lên trời uống sữa tiên chứ?"
Cậu! Sắc mặt Ngu Minh Nhã xanh trắng nhìn hắn.
Mấy cô gái đằng sau bất an nhìn cảnh trước mặt, bọn họ vốn nghĩ Ngu Minh Nhã đến đây sẽ cùng bọn họ nói chuyện, nên bọn họ có thể có cơ hội đáp lại với đám Lục Dĩ Hoài, không nghĩ rằng cuối cùng sẽ như vậy.
Tôi làm sao?
Tần Du biết rõ cố hỏi:
"Tôi rất tốt, nhưng nhìn cô lại có vẻ không tốt lắm."
Ngu Minh Nhã nhìn Lục Dĩ Hoài trực tiếp uống sữa Ngu Trà đưa cho, không thể nào cam lòng được, trực tiếp mở miệng:
"Ngu Trà, thấy chị gái ở đây, em không thể chào hỏi đàng hoàng sao?"
Hôm nay cô ta mặc một cái váy liền, rất ngắn, lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài, vừa động một chút đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
"Lúc nãy cô cũng đâu có thấy tôi."
Ngu Trà nói.
Lúc nãy Ngu Minh Nhã căn bản không đặt cô vào mắt, có cũng không rảnh chào đón, dù sao cũng đã xé rách mặt, không cần nói gì nhiều.
Lục Dĩ Hoài đặt một miếng bánh vào đĩa của Ngu Trà.
Ngu Minh Nhã đứng một bên nhìn động tác này, rất tự nhiên thuần thục, vừa nhìn là biết bình thường rất hay làm, mà Ngu Trà cũng không có biểu tình thẹn thùng ngoài ý muốn, cô chắc chắn cũng có thói quen được Lục Dĩ Hoài gắp cho.
Dựa vào cái gì a?
Trong đầu Ngu Minh Nhã hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng lóe lên linh quang, một đáp án dừng lại làm cô ta giật mình.
Cô ta cẩn thận quan sát hai người trước bàn, Ngu Trà sắc mặt bình tĩnh đang ăn phần của mình, mà Lục Dĩ Hoài lại thường xuyên nhìn cô, ánh mắt tối nghĩa khó hiểu.
Tần Du lên tiếng:
"Ngu đại tiểu thư, cô đứng ở đây không tốt đâu, ảnh hưởng chúng tôi ăn sáng, có thể rời đi được không."
Tô Ngọc cũng nói theo:
"Chẳng lẽ các người thích nhìn người khác ăn?"
"… Cậu nói bậy gì đó!" Ngu Minh Nhã liếc qua hai người trừng mắt một cái, dẫm lên giày cao gót rời khỏi đây.
Trở lại bàn của mình, bọn họ ở đây có thể nhìn thấy mấy người đằng kia, Trương Tuyết nói:
"Mình thấy Ngu Trà đã câu dẫn để Lục Dĩ Hoài yêu cô ta sâu sắc."
"Thật không biết xấu hổ!"
Chu Nguyệt đỏ mặt nói:
"Nhìn môi của Lục Dĩ Hoài đi, đã bị thương rồi, chắc chắn là Ngu Trà cô ta…"
Lời còn lại chưa nói ra hết nhưng mọi người đều rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!