Lục Dĩ Hoài nói, Ngu Trà cũng không phát hiện ra chỗ nào không đúng, đáp ứng: Tôi sẽ gọi như vậy.
Chẳng qua cô và Lục lão gia tử không có giao thoa gì nhiều, cũng chỉ nói chuyện một lần như vậy mới gọi Lục gia gia, nếu gọi quá nhiều thì tạo cảm giác cô đang cố ý thân cận.
Thật ra Ngu Trà có hơi sợ ông.
Chuyện cô trọng sinh trước mắt là một bí mật, Lục lão gia tử thông minh như vậy, cô sợ mình sẽ bị phát hiện.
Nghĩ đến việc này, Ngu Trà hơi lo lắng.
Nhưng nghĩ đến hôm nay Ngu Minh Nhã bị khiển trách, cảm thấy vô cùng hả giận, việc này so với tự mình vả mặt hoàn toàn khác nhau.
Ngu Trà đột nhiên nhớ đến một chuyện, hỏi:
"Lục gia gia có biết anh đã có thể đi không? Anh có nói không a?"
Lục Dĩ Hoài rũ mắt, Vẫn chưa.
Hắn chỉ mới trị liệu hơn một tháng, kết quả đã lộ rõ, khi vừa xảy ra chuyện, hắn đã cho rằng cả đời này không thể đứng lên, mà bây giờ, mọi thứ đều diễn biến theo hướng hắn mong muốn.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn không thể đứng dậy.
Hắn lại có thể đứng được.
Ngu Trà đặt tay lên tay vịn phía sau xe lăn, nói:
"Nếu qua một thời gian nữa, nhìn thấy anh đứng trước mặt, chỉ sợ Lục gia gia sẽ vui vẻ đến chết."
Mặc dù đời trước cô không quan tâm đến Lục Dĩ Hoài, nhưng cũng biết hắn là cháu trai Lục gia gia yêu quý nhất, có thể nói sau khi hắn xảy ra chuyện, ông ấy đã rất đau lòng.
Nhà họ Lục không chỉ có Lục Dĩ Hoài là cháu trai, hắn xảy ra chuyện, nghĩa là vị trí người thừa kế sẽ mất ổn định, nên không có nhiều người chịu để yên cho hắn hoàn hảo vô khuyết (khuyết điểm).
Lục Dĩ Hoài dừng xe lăn, hỏi: Em thì sao?
Hắn nâng cằm, tiến lại gần nhìn vào mắt Ngu Trà.
Ngu Trà đụng phải mắt hắn, hô hấp cứng lại, cảm nhận được cảm giác bị hắn giữ lấy không buông đã lâu không thấy, cô lấy lại tinh thần,
"Đương nhiên tôi cũng vui vẻ."
Lục Dĩ Hoài hỏi lại lần nữa: Phải không?
Ngu Trà sợ hắn không tin, nói lại một lần:
"Tôi nói thật, nếu có thể, tôi hy vọng anh có thể đứng lên ngay vào ngày mai. Đương nhiên, việc này không thể nóng vội, tôi tin không lâu nữa sẽ có thể."
Cô vẫn nhớ rõ lời của bác sĩ Khương.
Nghe được câu trả lời, khóe môi Lục Dĩ Hoài hơi cong lên, ừ một tiếng trầm thấp, coi như thừa nhận lời của cô.
Hai người băng qua giữa bữa tiệc, mọi người đều làm như lơ đãng mà liếc qua cả hai, trong lòng có các suy đoán khác nhau.
"Đó là con gái nuôi của Ngu gia đúng không?"
"Thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, hình như lúc nãy Lục lão gia tử còn nói chuyện với cô ấy, chắc là rất thích."
"Xem ra đại tiểu thư Ngu gia cũng không được coi trọng như cô ấy."
Đủ kiểu nghị luận từ bữa tiệc truyền ra, chuyện xảy ra vào tối nay làm mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!