Từng giây từng phút trôi qua, hơi thở của Ngu Minh Nhã dần dần ngưng lại, không thể tin được nhìn người phía trước.
Ngu Trà đứng cạnh Lục Dĩ Hoài, lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bên người Lục Dĩ Hoài, ánh mắt mọi người đều nhìn bọn họ, thỉnh thoảng xoay qua nói gì đó với người bên cạnh.
Không thể nào như vậy.
Trong lòng Ngu Minh Nhã bồn chồn, không thể nhận thức rõ đây có phải là Ngu Trà mà cô ta biết ở Ngu gia.
Khi còn ở nhà họ Ngu, tất cả mọi thứ trong nhà đều là của cô ta, Ngu Trà chỉ ăn những thức ăn bình thường, mặc cũng chỉ mặc quần áo cũ của cô ta, càng không nói đến các loại mỹ phẩm trang điểm, Ngu Trà không có dù chỉ một thứ.
Nhưng hôm nay, thiếu nữ chậm rãi đến trễ, làn da mềm mại trắng nõn, mắt thường cũng có thể được sự bóng loáng tinh tế.
Ngu Trà mà cô ta biết trước kia luôn vâng vâng dạ dạ, bây giờ lại là một Ngu Trà không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Dường như sau khi rời khỏi Ngu gia, cô liền phá kén thành điệp.
Ngu Minh Nhã không kiềm được sờ sờ mặt mình, lại nhìn Ngu Trà, đáy mắt đều là sự chán ghét không thể che giấu, sự ghen ghét này đã có từ ngày đầu tiên Ngu Trà được đem về Ngu gia, chưa bao giờ biến mất.
Ngu Trà cũng thấy được Ngu Minh Nhã trong đám người, mắt hơi híp lại.
Hôm nay Ngu Minh Nhã mặc một cái váy dài, vóc dáng cô ta không cao không thấp, cô ta biết rõ phong cách của mình, nhưng hôm nay vì để trở thành trung tâm đã thêm một chút gợi cảm.
Một học sinh cấp ba mặc cái váy như vậy, không hợp với thân phận cô ta, chỉ sợ bản thân cô ta cũng không ý thức được.
Đời trước Ngu Trà bị che mắt, tin tưởng Ngu gia vô điều kiện, tin tưởng Ngu Minh Nhã, khờ dại sống trong lời nói dối của bọn họ.
Giờ phút này, lại là một vận mệnh khác.
Lục Dĩ Hoài là cháu trai của Lục lão gia tử, đương nhiên có thể trực tiếp đi vào bên trong, Ngu Trà không vào mà chỉ đứng bên ngoài.
"Không phải mày nói mày không được đi sao?"
Ngu Minh Nhã bất ngờ xuất hiện bên cạnh Ngu Trà, biểu cảm bất thiện hỏi.
Ngu Trà bình đạm nói:
"Tôi chỉ nói là có khả năng."
Lúc trước cô không hề nói chắc chắn, ai kêu Ngu Minh Nhã nghe gió thành mưa, lời như vậy mà cũng tin.
Ngu Minh Nhã xách váy của mình, ánh mắt nóng rực:
"Lễ phục trên người mày ở đâu ra? Lục gia cho mày?"
Cô ta thấy lễ phục trên người Ngu Trà rõ ràng xa hoa hơn rất nhiều so với của cô ta, thậm chí màu sắc của vụn kim cương cũng đẹp hơn rất nhiều.
Xung quanh có người nghe thấy hai người nói chuyện, sôi nổi nhìn qua, không biết xảy ra chuyện gì, chuẩn bị xem kịch vui.
Ngu Trà nhìn cô ta một cái, Đúng vậy.
Cô không có gì phải phủ nhận.
Nhưng đời trước cô lại cố tình như thế, muốn cách xa Lục gia, phủi sạch quan hệ, như mong muốn của ai đó.
Ngu Minh Nhã nhìn xung quanh, trước giờ cô ta luôn là trung tâm của những người cùng lứa, cô ta tự nhận thấy được, hôm nay ánh mắt của rất nhiều người đều dừng trên người Ngu Trà, cô em gái tốt bị tra tấn nhiều năm của cô ta, không biết từ bao giờ đã trở nên xinh đẹp như vậy.
"Trà Trà, chị gái nói chuyện với con, sao con có thể lãnh đạm như vậy." Trần Mẫn Quyên bước lên từ phía sau.
Ngay lập tức Ngu Minh Nhã đứng cạnh bà ta, giống như đã tìm được tâm phúc của mình,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!