ngon
Ngu Trà có thể cảm nhận được, Lục Dĩ Hoài đương nhiên có thể, cách một lớp áo ngủ mỏng, phần mềm mại bên dưới cánh tay vô cùng rõ ràng, trên người cô gái còn mang hương sữa tắm.
Lục Dĩ Hoài!
Ngu Trà thấy Lục Dĩ Hoài chậm chạp không phản ứng, lập tức kêu một tiếng.
Lục Dĩ Hoài dường như không có việc gì mà lấy tay ra, nằm trên mặt đất, bình tĩnh mở miệng:
"Em la lớn như vậy là muốn gọi mẹ Vương lên đây sao?"
Ánh đèn quá yếu, Ngu Trà không thấy vành tai đỏ ửng của hắn.
Cô ngồi dậy, sắc mặt hơi ửng đỏ, lại ngượng ngùng nhớ ra việc này chỉ là ngoài ý muốn, cũng không thể mở miệng nói hắn sờ ngực cô.
Ngu Trà hít sâu vài hơi, xóa việc này khỏi đầu,
"Anh mau ngồi dậy, nằm trên đất làm gì?"
Lục Dĩ Hoài nói: Tôi mệt.
Ngu Trà: …
Lục Dĩ Hoài đúng là không nói dối, tối nay khi trở về từ nhà chính hắn chỉ muốn thử một lần, lúc trước bác sĩ Khương không nói là không thể thử, ngoài ra đến bây giờ kết quả cũng rất lạc quan.
Thời gian này chân hắn thường tê dại, có khi thỉnh thoảng ở trường cọ vài cái cũng có cảm giác, tất cả đều nói cho hắn, đây không phải là giả, chân hắn đã có cảm giác.
Nên tối nay Lục Dĩ Hoài mới thử tự đi đến toilet.
Chỉ là khoảng cách như vậy, hắn đã mất nửa giờ, từng bước mà đi, cơ thể rất mệt, trong lòng cũng mệt.
Lục Dĩ Hoài có thể nhẫn, hắn biết việc này cần kiên trì.
"Anh có thể để sau này mà." Ngu Trà tận tình khuyên nhủ hắn,
"Lỡ như buổi tối không ai vào, anh lại, lại…… Làm sao bây giờ?"
Cô ngồi cạnh người hắn, cúi đầu đối mặt với hắn, váy ngủ to rộng che lại thân hình, tóc vì hành động lúc nãy đã bị rối tung, tất cả đều giống như vừa bị chà đạp xong.
Đôi mắt Lục Dĩ Hoài càng tối lại,
"Em đang nguyền rủa tôi sao?"
Ngu Trà nói:
"Tôi không có. Nếu anh không ngồi dậy tôi chỉ có thể gọi mẹ Vương đến đây, cho dù trên đất có thảm, nhưng cũng không thể nằm."
Lục Dĩ Hoài duỗi tay giữ chặt tay cô, trên người cô khác với hắn, nóng hầm hập, chắc là do lúc nãy dùng sức, tương đương với việc vận động.
Thân thể chỉ cần tùy tiện nhéo một cái là đã xuất hiện dấu vết.
Lục Dĩ Hoài ngồi dậy, Được.
Ngu Trà không nghĩ rằng lúc này hắn lại nghe lời, nhanh chóng đứng dậy dìu hắn,
"Hôm nay anh không được lộn xộn, lên giường nằm ngủ đi."
Lục Dĩ Hoài nhấp môi, hơi cong lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!