Dưới tình huống trên bàn toàn là rượu bia hay nước trái cây, đột nhiên lấy ra một hộp sữa, hành động này thật sự rất kinh người.
Quan trọng nhất là hộp sữa này là hắn tự mang theo.
Tần Du cầm chai bia lắc nửa ngày, đến khi ngồi xuống vẫn chưa thể hiểu ra,
"Lục ca, cậu đem hộp sữa này đến đây lúc nào vậy?"
Tô Ngọc đang gắp đồ ăn trong nồi cũng dừng lại đôi đũa,
"Đúng vậy, dù sao thì, ăn lẩu có thể uống sữa chứ?"
Bọn họ vẫn chưa nhìn thấy ai ăn lẩu mà đi uống sữa.
Lục Dĩ Hoài liếc hắn một cái, Cậu có thể thử xem.
"Phục vụ, cho một hộp sữa." Tần Du bị nhắc nhở như vậy, chuẩn bị làm theo lời Lục Dĩ Hoài, bị Tô Ngọc đá một cái dưới chân.
"Uống sữa em gái cậu."
Tô Ngọc trợn trắng mắt, trực tiếp đưa cho hắn một chai bia,
"Uống không xong hôm nay đừng mong rời khỏi đây."
Hai người cãi qua cãi lại, không khí càng trở nên sinh động.
Lúc nãy người phục vụ nghe được tiếng gọi, bưng lại đây mấy hộp sữa, cười tủm tỉm hỏi:
"Xin hỏi quý khách muốn loại nào ạ?"
Lục Dĩ Hoài dựa lưng vào ghế, mặt không biểu tình nhìn hắn.
Tần Du đang chuẩn bị lấy đại một hộp, nhìn thấy tình huống này thì sợ hãi, thở dài nói:
"Không uống không uống, cậu lấy về đi."
Vẻ mặt người phục vụ khó hiểu trở về.
Ngu Trà chọc ống hút vào uống một ngụm, gương mặt hơi phồng lên, sữa vị dâu tây, rất thơm ngọt, là vị cô thích.
Sữa này là cô nhờ mẹ Vương mua, đặt trong phòng cô, không nói cho Lục Dĩ Hoài, nên chắc hắn không biết.
Cũng không biết vì sao hắn lại không uống.
Ngu Trà cầm hộp sữa, nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ đến chuyện ngày mai có đi đưa sữa hay không, một thùng sữa vẫn còn một nửa.
Mọi người bắt đầu gắp thịt đã chín trong nồi.
Ngu Trà lấy một phần cay, thêm nhiều dầu mè, mùi rất thơm, cô không quá thích thịt, nhưng thật ra đã ăn không ít.
Tần Du và Tô Ngọc nói chuyện không cố kỵ gì cả, trong trường ngoài trường, nói đủ thứ chuyện, Lâm Thu Thu biết nhiều chuyện, nên cũng tham gia vào.
Cuối cùng lại thành một hội chuyên tám chuyện.
Ngu Trà ngồi một bên nghe bọn họ nói, thỉnh thoảng sẽ trộm liếc Lục Dĩ Hoài một lần, hắn cũng không nói gì, chỉ khi nhóm Tần Du hỏi mới thuận miệng đáp vài tiếng, cao lãnh như băng.
Tiệm lẩu đã đổi vài đợt người mà bọn họ vẫn còn ở đây, ăn đến khí thế ngất trời.
Sau khi Ngu Trà ăn xong cũng không động đến đũa, cô đã uống gần hết sữa, còn lại vài ngụm nhỏ, ôm cái hộp nghe bọn họ nói chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!