Chương 19: Cuộc sống của hắn

Trên sân khấu có một cô gái đang đọc diễn thuyết, giọng nói truyền qua microphone quanh quẩn trong cả hội trường, át đi những giọng nói nhỏ dưới khán đài.

Ngu Trà biết Lục Dĩ Hoài sẽ không đánh cô.

Đời trước cô đã làm nhiều việc mà hắn không thích, hắn chưa từng đánh cô lần nào, đây cũng là điều mà sau khi chết cô mới nhận ra.

Tất cả đều là do cô ngu dốt.

Ngu Trà nhớ đời trước khi cô khóc hỏi Lục Dĩ Hoài, vì sao lại coi trọng mình, rốt cuộc cô có cái gì mà được hắn coi trọng.

Lúc đó Lục Dĩ Hoài không trả lời cô, cô vẫn luôn cảm thấy mình chỉ là một món đồ chơi bị hắn chơi đùa, có thể là vì cô là cô gái đầu tiên xuất hiện sau khi hắn bị tàn tật.

Bây giờ ngẫm lại, hình như cũng không phải vậy.

Cùng lắm thì Ngu Trà vẫn nhớ một việc, dù Lục Dĩ Hoài không đánh cô, nhưng có khả năng cắn cô, đây là sự thật rõ ràng.

"Lục Dĩ Hoài, gần đây bác sĩ Khương có nói gì không?" Ngu Trà nói sang chuyện khác,

"Người mát xa lần trước anh ta tìm có ổn không?"

Đây là vấn đề gần đây cô quan tâm nhất.

Bác sĩ Khương tâm trạng lạc quan nói là rất nhanh sẽ có thể đứng lên được, tất nhiên là không phải nói dối, vậy thì sẽ phụ thuộc vào việc điều trị của Lục Dĩ Hoài có tốt lên không.

Lục Dĩ Hoài hừ một tiếng, Khá tốt.

Hắn buông tay Ngu Trà ra, không ép cô trả lời gì nữa, nhưng Tần Du và Tô Ngọc ngồi một bên nhịn không được cười rộ lên.

Tảng đá trong lòng Ngu Trà lúc này mới bỏ xuống, mặt mày không khỏi cong lên, giọng nói mềm dịu vang lên bên tai hắn:

"Lục Dĩ Hoài, anh rất nhanh sẽ có thể đứng lên."

Đứng lên một lần nữa.

Trở thành một thiếu niên tùy ý như trước kia lần nữa.

Ánh mắt nặng nề của Lục Dĩ Hoài dừng trên người cô, lòng hơi ngứa ngáy, hỏi:

"Lạc quan như vậy, nếu đời này tôi không thể đứng lên thì sao? Em sẽ làm gì?"

Sẽ không.

Ngu Trà an ủi nói:

"Bác sĩ Khương đã nói có thể hồi phục, anh nhất định phải nghe lời anh ta."

Lục Dĩ Hoài nghe hai câu của cô đều liên quan đến bác sĩ Khương, tâm trạng lại trở nên bực bội vô lý, dứt khoát không hỏi cô nữa.

Ánh mắt hắn ngẫu nhiên rũ xuống.

Đều ngồi trong thính phòng, Ngu Trà dịu dàng ngoan ngoãn ngồi đó, hai chân thon dài đặt cạnh nhau, dáng ngồi đoan chính, rất đẹp.

Mà hai chân hắn lại vô tri vô giác.

Hô hấp Lục Dĩ Hoài thấp xuống, đây là chuyện hắn đã biết được sau khi xảy ra chuyện, tháng trước hắn đã có thể bình tĩnh lại, nhưng bây giờ lại tiếp tục chán ghét nó.

Chiếc xe kia không chỉ đâm trúng hắn, nhưng cố tình chỉ có hắn là hai chân bị thương, mà hai người kia... Vì thương tổn quá nặng, tử vong tại chỗ, trực tiếp mất mạng.

Là may mắn hay bất hạnh?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!