Chương 3: (Vô Đề)

Thật ra chỉ riêng sự tin tưởng của tôi cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng Tiểu Mạc vẫn như được cổ vũ rất lớn, anh ta tăng nhanh động tác xử lý thiết bị, kích động kéo tôi lại:

"Tôi biết mà, tôi biết mà Phương lão sư cô cũng nhận thấy có điểm khác thường đúng không? Mấy ngày nay trạng thái của cô trông… giống hệt tôi năm đó, hoảng sợ, bất an, không thể nói ra, trở thành người biết chân tướng thường rất đau khổ."

Cho nên Tiểu Mạc đã quan sát tôi mấy ngày, cuối cùng quyết định, xuất hiện trước mặt tôi.

Trong thiết bị máy tính đột nhiên vang lên giọng nói của con gái, tôi sửng sốt.

Tiểu Mạc vội vàng giải thích với tôi:

"Đây là âm thanh thu được mà tôi… lấy được từ một số nguồn."

Tiểu Mạc đã trích xuất âm thanh từ đoạn phim con gái truyền về khi đối mặt với buổi phát sóng trực tiếp toàn cầu, đồng thời tiến hành phân tích vân giọng, liên tục giải mã.

Khi chi tiết được phóng đại vô hạn, tôi đã nghe thấy chân tướng đáng sợ…

4

Là giọng nói của con gái, giọng nói của con bé nghe rất tuyệt vọng, hơi thở rất yếu ớt, con bé hoảng sợ nói:

"Mặt trăng là vật sống…"

Hơi thở quỷ dị tiếp quản khí quản và dây thanh âm của con gái, giọng nói của con gái trở nên quỷ dị, đồng thời kèm theo đau đớn, thấp thoáng, tôi dường như nghe thấy, con gái đang nói – mẹ, xin lỗi.

Âm thanh đột ngột dừng lại, không thể phân tích thêm thông tin nào nữa.

Đây có lẽ là lý do Tiểu Mạc tìm đến tôi, anh ta nghi ngờ, năm đó sở dĩ chồng tôi mất tích, là do gặp phải tình cảnh giống như Ân Hoa.

Có lẽ, Tiểu Hoa đã gặp chuyện rồi.

Tôi đứng đờ ra đó, rất lâu không thể hoàn hồn lại.

Phương lão sư?

Không biết Tiểu Mạc đã gọi tôi bao nhiêu tiếng, tôi mới miễn cưỡng hoàn hồn lại, mặt trắng bệch hỏi anh ta:

"Nếu con gái tôi đã bị hại, vậy thì con gái ngày ngày gặp tôi, là ai?"

5

Không có bà mẹ nào muốn thừa nhận con mình đã gặp chuyện, nhưng tôi rất rõ ràng, tiếng mẹ, xin lỗi cuối cùng của con gái có ý nghĩa gì.

Con bé đang cầu cứu chúng tôi, nhưng cuối cùng con bé chỉ tuyệt vọng phát hiện, không ai có thể cứu được con bé, con bé đã từ bỏ, hay nên nói, buộc phải từ bỏ.

Tiểu Mạc ngắt dây nguồn, thu dọn thiết bị của mình:

"Chuyện này, ngoài chúng ta ra, có lẽ, còn có một người sẽ biết chân tướng."

Người mà Tiểu Mạc nói là Chung Đức Lập, ân sư của chồng tôi Ân Chí Cường, cũng là lãnh đạo của anh ấy năm đó, bây giờ đã nghỉ hưu rồi.

"Nếu có thể thuyết phục được Lão Chung, có lẽ, chúng ta sẽ biết thêm manh mối, biết được Tiểu Hoa rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì ở trên đó, biết được tại sao Ân Chí Cường lại mất tích."

Tôi hỏi Tiểu Mạc tại sao lại giúp tôi, tại sao lại cố chấp với chân tướng.

Tôi không dám tin tưởng bất kỳ ai, vì vậy cũng không thể tin tưởng, Tiểu Mạc không mang theo bất kỳ mục đích cá nhân nào.

Biểu cảm của Tiểu Mạc có chút khác thường, có chút đau khổ:

"Tôi chỉ là không muốn làm người thiểu số biết chân tướng, không muốn bị coi là kẻ điên. Tôi thà rằng mình thật sự điên rồi, cũng không muốn vì sự ngu dốt của mọi người, bị chỉ trích là kẻ điên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!