Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
Trời dần đổ mưa, chừng mười lăm phút sau, Lương Xuyên ra khỏi nhà vệ sinh. Hắn không đến phòng thẩm vấn mà tạt ngang phòng làm việc của Ngô Đại Hải.
Có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục màu xanh da trời đứng tại cửa. Người nọ có dáng vẻ ung dung, miệng nhai kẹo cao su nhóp nhép.
Ngay khi Lương Xuyên bước đến, người kia cố ý cười nhẹ với hắn, nhưng chẳng nói gì cả.
Mở cửa phòng ra, Lương Xuyên trông thấy một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen ngồi sau bàn làm việc của Ngô Đại Hải, đang nghịch một cây viết trong tay.
Động tác này mang ý nghĩa ông ta đang chờ ai đó.
Thấy vậy, Lương Xuyên lùi lại, toan đi ra.
Nhưng người kia đã đứng dậy, hỏi:
"Anh là cố vấn Lương phải không?"
Ông ta chủ động bước đến, chìa tay ra.
Lúc hai người bắt tay, Lương Xuyên cảm giác lòng bàn tay ông ta nhẵn nhụi, co dãn trong khi đầu ngón tay lại xù xì.
Đây chỉ là một cảm giác thoáng qua, nhưng Lương Xuyên nhận ra được.
Trong xã hội hiện nay, người theo ngành IT hoặc hay đánh máy tính nhiều trong một thời gian dài sẽ có đầu ngón tay hình thành một lớp chai mỏng như vậy.
Xin chào.
Lương Xuyên đáp lời.
Dường như ông ta không chờ Ngô Đại Hải mà đang đợi mình.
"Chúng ta nói chuyện một chút nhé? À, đúng rồi, tôi tên Hình Minh, cũng xem như đồng liêu với cậu." Hình Minh đưa tay mời Lương Xuyên vào.
Lúc này, Ngô Đại Hải cũng đi đến.
Dù bận rộn suốt một ngày một đêm, nhưng cả đội đã có bước đột phá quan trọng trong vụ án. Ngô Đại Hải rất vui vẻ, vừa thấy Hình Minh và Lương Xuyên đứng ngay cửa thì mở lời giới thiệu cho hắn rõ:
"Nhóc Xuyên, đây là trưởng khoa Hình của khoa an ninh mạng. Trưởng khoa Hình, đây la cố vấn trong đội của tôi, Lương Xuyên."
Dường như có một tia sáng nhỏ lóe lên trong ánh mắt của Hình Minh. Ông ta thả lỏng tay rồi chỉ vào xấp văn kiện trên bàn làm việc:
"Đây là tài liệu mới nhất mà chúng tôi vừa tra ra."
"Trời, cám ơn trưởng khoa Hình, vất vả cho anh quá, còn tự mình mang đến đây nữa. Sao anh không gọi điện thoại để tôi cho người đến lấy?" Ngô Đại Hải vội vàng nói vài câu khách sáo.
Dù không giỏi các mặt khác, nhưng cái tính xởi lởi ấy đã là bản năng trong cung cách giao thiệp trước người đến kẻ đi như thế rồi.
"Không sao, thuận đường thôi mà."
Hình Minh bắt tay với Ngô Đại Hảirồi nói:
"Xong xuôi rồi, bọn tôi về trước nhé."
Tạm biệt!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!