Chương 6: Bản thân... Trong gương

Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

***

Không khí trong phòng lấy khẩu cung rất ngột ngạt. Nơi đây có hai cái bàn, ánh sáng tù mù, có đèn pha và cảnh sát mặc sắc phục.

Nhiều người vẫn tự hỏi rằng, tại sao có rất nhiều nghi phạm bị đưa vào phòng thẩm vấn này lại tự động cung khai hết mọi thứ?

Dĩ nhiên, người theo thuyết âm mưu sẽ nói rằng cảnh sát đã tra tấn, ép cung hoặc đánh cho đến khi nào nghi phạm chịu nhận tội.

Thực tế cũng có chuyện này, nhưng rất hiếm, đa phần nghi phạm đến đây sẽ tự cung khai....... là do bị hù dọa mà thôi.

Sách giáo khoa trong nước ghi rõ ngành cảnh sát là một cơ quan công quyền bạo lực. Thông qua trải nghiệm của mỗi công dân, qua phim truyền hình, từ những tấm áp phích tuyên truyền, sách, báo, câu chuyện truyền miệng, tất cả những thứ đó đều là một kiểu ám chỉ tâm lý mang tính liên tục.

Nếu bạn chưa phạm tội, hoặc chưa từng được mời đến đồn cảnh sát, có lẽ bạn thấy chẳng có gì đặc biệt cả. Nhưng đến khi bạn tiếp xúc với nó thì sự ám chỉ tâm lý đã hình thành trong đầu bạn và thấm nhuần qua hàng chục năm trời kia sẽ phá vỡ hàng rào cuối cùng trong lòng bạn ngay lập tức.

Trừ mấy kẻ già đời hay tái phạm tội kia, thật ra phòng thẩm vấn chính là một trong những cửa ải đau đớn nhất đối với người bình thường hoặc kẻ phạm tội lần đầu.

Đứng trước tấm kính một chiều, Lương Xuyên quan sát lượt lấy khẩu cung kế tiếp của kẻ tên Trương Bảo Quân kia. Đáng tiếc, người này cũng không phải hạng tầm thường.

"Cố vấn Lương, tôi thấy tên đó đâu có vấn đề gì đâu." Tần Đào lái xe chở Lương Xuyên đến trụ sở cảnh sát hình sự Song Lưu.

Vừa rồi, cô ấy vẫn đứng cùng Lương Xuyên trước kính để nhìn buổi làm việc trong phòng.

Lương Xuyên nhận ra rằng cô cảnh sát mới vào nghề này là một người rất cầu tiến, đồng thời cũng rất nể nang mình.

Bất cứ một người nào khi bước vào một hoàn cảnh mới đều khao khát nâng cao khả năng học tập và vô cùng nhiệt tình.

Ấy thế mà, càng ở nơi đó lâu dần, sẽ có nhiều người từ từ trở thành một phiên bản khác của Ngô Đại Hải, là kẻ sõi đời hoặc có thể là quan liêu.

Ngô Đại Hải bước ra khỏi phòng thẩm vấn, thấy Lương Xuyên, bèn nói một cách bất đắc dĩ: Có vấn đề gì không?

Có chứ.

Lương Xuyên gật đầu:

"Đây không phải lần đầu."

"À, anh cũng nhận ra điều này. Thằng này từng bị tóm vào vì tội ăn trộm, coi như có kinh nghiệm đấy."

Ngô Đại Hải mồi một điếu thuốc, chẳng hề quan tâm đến tấm biển cấm hút thuốc tại đây.

"Nhóc Xuyên, em vẫn còn ý định nghi ngờ Trương Bảo Quân là à?"

"Thoạt nhìn thì em vẫn nghĩ là vậy." Lương Xuyên gật đầu, nói:

"Em muốn hỏi gã đó vài câu."

Ngô Đại Hải do dự, vì dù Lương Xuyên là cố vấn của đội hình sự Vũ Hầu dưới quyền anh đi nữa, nhưng nếu tham gia thẩm vấn nghi phạm là sai quy định.

Nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý:

"Anh đi sắp xếp đây, lúc đó anh sẽ ngồi cạnh em."

Không lâu sau...

Đợt lấy khẩu cung kế tiếp được tiến hành...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!