Chương 54: Mày còn nhớ tao à?

Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

Tuần tiếp theo rất yên bình. Lương Xuyên vẫn đấu tranh với miếng ăn và giấc ngủ như thường lệ. Mặt trời cũng thế, luôn mọc và lặn mỗi ngày.

Tôn Hiểu Cường vẫn ngủ ở tầng trệt, nhưng Lương Xuyên đã cho nó tiền đi mua một chiếc ghế sô

-pha loại gấp lại để nằm, ít ra không phải nằm dưới đất. Cạnh vị trí này còn đặt hai máy sưởi nhỏ, nhờ thế mà ngủ khá ngon giấc.

Về phần tiền điện tăng đột biến, Lương Xuyên cũng không quan tâm cho lắm. Tôn Hiểu Cường hơi tăng động, nhưng không ngu ngốc. Từ khi được giao chuyện buôn bán, bản lĩnh đặc biệt trong việc lừa dối khách hàng của nó đã phát huy hiệu quả một cách thần kỳ.

Thậm chí, có một vị đại gia bị nó thuyết phục, tin rằng giấy tiền vàng bạc có thể giống bitcoin, mua về tích trữ chờ tăng giá rồi bán lại. Thế là người đó mua sạch mặt hàng giấy vàng mã trong tiệm ngay hôm ấy.

Thế là lớn chuyện.

Con gái của người đại gia ấy đến tận cửa, nhờ giải thích lại cho bố của cô ta, còn báo cáo chuyện này lên sở công thương, phải nhờ đến anh Ngô Đại Hải can thiệp mới có thể dàn xếp ổn thỏa.

Tối đến, Lương Xuyên thay đồ, đứng thắt cà vạt trước gương.

Nhìn vào gương, Lương Xuyên bỗng hoảng hốt. Lần ăn bận nghiêm túc gần đây nhất là khi nào nhỉ?

"Sao thế, anh nhớ về mình ngày trước à?" Tôn Hiểu Cường ngáp dài tại quầy:

"Hôm nay, tôi hơi mệt."

"Thế thì ở nhà nghỉ ngơi đi." Lương Xuyên nói. Tối nay, hắn đi dự tiệc tân niên của Cục cảnh sát.

Dạ. Hiếm khi Tôn Hiểu Cường không lời qua tiếng lại với Lương Xuyên như thế này. Nó dứt khoát nằm xuống ghế sô pha, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lương Xuyên bước tới sờ trán Tôn Hiểu Cường, không bị sốt.

Anh đi đi. Tôn Hiểu Cường gối đầu lên hai tay mình,

"Chị ấy chờ anh nãy giờ rồi." Nói xong, nó lại cười gian.

Lương Xuyên vẫn không hỏi rõ mối quan hệ giữa Tôn Hiểu Cường và cô bác sĩ Từ kia. Nhưng nhìn sơ qua, có lẽ đóa măng non của Tổ quốc này đã trưởng thành hơi sớm.

Cậu ổn thật chứ?

Lương Xuyên quay đầu lại hỏi khi bước tới cửa.

"Anh cứ đi đi, chơi vui nhé, tốt nhất là khuya khỏi về."

Tôn Hiểu Cường vẫy nhẹ tay.

Tần Đào đã chờ bên ngoài gần 15 phút đồng hồ. Lúc Lương Xuyên đi ra, cô ấy cảm giác hơi là lạ. Thông thường khi hẹn hò đều là người nam đứng chờ, người nữ trang điểm xong mới bước ra. Ấy thế mà, đến trường hợp bản thân mình thì ngược lại.

Nguyên nhân rất đơn giản...

Do Lương Xuyên quên, thế thôi.

Mãi đến khi Tần Đào đến đón hắn, hắn mới nhớ mình từng đồng ý tham gia buổi họp mặt này cách đây một tuần.

Ngồi xe Tần Đào chở đến Cục cảnh sát, thật ra nơi này trang hoàng khá khiêm tốn trong tiệc chúc mừng năm mới. Chẳng treo đèn lồng, không có biểu ngữ, ngay cả bàn tiệc cũng được đặt bên trong căn

-tin của Cục cảnh sát.

Dù gì đi nữa, Cục cảnh sát không giống những ngành khác, cũng không thể so sánh với các doanh nghiệp. Chẳng ai có thể quy định bọn xấu sẽ không làm chuyện phạm pháp ngay thời điểm ăn Tết cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!