Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
Nguyệt Thành tay cầm dép lê đứng đờ người ra đó. Lời của Tôn Hiểu Cường giống như gậy chỉ huy trong tay chỉ huy dàn nhạc vung lên, khiến cho toàn bộ nơi đây lập tức yên tĩnh lại.
Nhưng chỉ lát sau, Nguyệt Thành đứng dậy, không nhìn Tôn Hiểu Cường hay Lương Xuyên mà đi thẳng vào trong nhà bếp.
Tôn Hiểu Cường nhún nhún vai với Lương Xuyên, dáng cười trêu tức hiện rõ trên mặt như thể nó chỉ là một quần chúng ăn dưa hóng chuyện không quản việc đời.
Nhưng mà Tôn Hiểu Cường nhanh chóng phát hiện ra Lương Xuyên đang mỉm cười.
Nó không hiểu được, hỏi:
Anh cười cái gì?
Thật ra Lương Xuyên cũng đang cười nhưng hắn không trả lời lại, chỉ cầm lấy chén trà hớp một ngụm.
Nguyệt Thành đi ra khỏi nhà bếp, tay cầm theo con dao phay đi thẳng tới chỗ Tôn Hiểu Cường.
Bởi cô đang mặc quần áo Lương Xuyên cho nên quần áo có vẻ rộng thùng thình. Nhưng hành động của Nguyệt Thành lại không chút lề mề, mang theo một loại quả quyết dứt khoát khiến người khác cảm thấy bất ngờ.
Tôn Hiểu Cường ngớ ra.
Lúc Nguyệt Thành đi tới cách nó còn khoảng 3 mét.
Tôn Hiểu Cường cảm giác được sát ý nồng đậm.
Bà chị này thật sự dám giết người!
Thật sự dám giết mình!
Đây là thái độ rất rõ ràng, rõ ràng đến không có chút nào là ra vẻ cả.
Không phải lừa gạt người,
Không phải đe dọa người,
Không mang theo chút do dự nào,
Không cân nhắc bất kỳ hậu quả nào,
Hiện tại, bà chị này thật sự muốn giết người,
Sẽ cắt rời miệng ngươi ra, sau đó lấy kim may chặt lại.
Bởi vì lời nói từ miệng cậu, đã khinh nhờn người thầy tôn kính của cô.
"Chị, chị gái à, bà chị à!"
Tôn Hiểu Cường giơ hai tay ngang ngực ý bảo Nguyệt Thành không nên kích động. Đồng thời nó đưa mắt đầy vẻ cầu xin nhìn về Lương Xuyên.
Lương Xuyên không đáp lại,
Lúc này hắn đã bắt đầu làm quần chúng ăn dưa.
"Tôi nói giỡn, là nói giỡn chơi mà!" Tôn Hiểu Cường hô lớn,
"Chỉ để không khí thoải mái hơn, để thoải mái hơn thôi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!