Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
Hiện trường chợt yên tĩnh một cách kỳ lạ. Lương Xuyên không thấy lạ khi cô nhận ra mình. Thông thường, khi một người không khống chế được tâm tình của mình sẽ để lộ ra rất nhiều sơ hở, chưa kể Lương Xuyên cũng không cố tình che dấu.
Cô đã ở cùng mình một thời gian dài, nắm rõ rất nhiều thói quen của mình. Cũng trong thời gian đó, cô còn đối xử với mình như cha ruột.
"Thầy đưa con đến cục cảnh sát đi."
Nguyệt Thành gắng sức ôm lấy Lương Xuyên.
"Nguyệt Thành ngoan lắm, sẽ không bao giờ làm trái ý chí của thầy."
...
"Nguyệt Thành ngoan lắm, sẽ luôn nghe lời của thầy. Sau đó sẽ về tìm mẹ."
Cô bé ôm một con búp bê trong ngực, chân thành nói.
Người trẻ tuổi kia thò tay lau vệt nước mắt trên khóe mắt cô bé.
"Không được khóc nữa."
"Vâng, sau này Nguyệt Thành không khóc nữa."
...
Lương Xuyên hít sâu một hơi, cái câu
"Nguyệt Thành ngoan lắm" kia trong nháy mắt đã đánh tan lớp tâm lý phòng ngự của hắn. Một người có thể giả vờ, có thể dối trá, có thể che giấu, nhưng chắc chắn vẫn có một chút gì đó không cách nào bị lung lay hay dao động được.
Nó có thể thoáng chốc phá tan hết tất cả rào cản tâm tình được dựng nên, khiến cho ngươi không ngại che chở cho cô.
Hắn không có vợ con, dù ở quá khứ hay hiện tại hắn cũng không có một bóng phụ nữ nào.
Không có phụ nữ, cho nên cũng sẽ không có con cái. Nhưng Nguyệt Thành này, cô bé vẫn luôn bê chén trà nóng đứng bên dưới trông ngóng trong những lúc mình diễn thuyết đã như một nửa con gái của hắn.
Mấy năm đã đủ để khiến một người thay đổi rất nhiều.
Nguyệt Thành sửa đổi giáo lý của hắn.
Dùng danh nghĩa sứ đồ ma quỷ để thực hiện cái quyền hạn được gọi là trừng phạt.
Cô đã giết người.
Dùng cách thức giết người theo kiểu hơi hướm nghệ thuật biến thái.
Cô đã không còn là bé gái ngây thơ ngoan ngoãn trước kia nữa rồi.
Thậm chí, Lương Xuyên còn không thể xác định được, trong lòng của cô gái đang ôm cứng eo mình hiện giờ rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Cô có đang lợi dụng lòng mềm yếu của mình, dần ăn mòn lấy mình?
Cô định lấy lui làm tiến ư?
Khi mà người và vật đã không còn thì đấy là thái độ bình thường. Lương Xuyên nghiêng người, ánh mắt không lưu lại trên thân thể mê người của Nguyệt Thành mà nhìn thẳng vào mắt cô.
Hắn định dùng cách thức thôi miên để xem xem sâu trong lòng cô gái này có phải là tình cảm chân thật hay không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!