Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
Khi nào thì trí tưởng tượng của một người được phát huy sống động nhất?
Chính là khi nhắm mắt lại.
Ở thời điểm mà đầu óc của bạn không chỉ dựa vào ánh mắt để tiếp nhận thông tin, dĩ nhiên là trí tưởng tượng của bạn sẽ được tăng lên. Đa phần, lúc người ta nhắm mắt lại thì mọi thứ trước đều là một màu đen kịt.
Nhung lúc này Lương Xuyên lại thấy loáng thoáng một cái gì đó.
Ngô Đại Hải ngồi bên cạnh ra hiệu cho Giản Hồng im lặng. Anh cho rằng đây là hành vi suy nghĩ của hắn. Nào ngờ Lương Xuyên có thể thật sự nhìn thấy một số chuyện.
Nạn nhân đã chết cách đây quá lâu.
Lương Xuyên cố giữ vững tầm nhìn của mình giữa bóng tối mịt mùng. Hắn vẫn cứ tìm kiếm như thế một cách chậm rãi. Hắn cúi đầu, đúng vậy, là cố gắng nhìn xuống bên dưới.
Lý do là vì không gian xung quanh đều bị bao trùm bởi một màu đen, dường như chỉ có mỗi vị trí dưới chân hắn là có thứ gì đó khác với màu bóng tối.
Đó là một đôi chân...
Không phải chân của mình...
Đây là một đôi chân với lớp quần jean cũ nát...
Khá to khỏe.
Bên cạnh đó,...
Lương Xuyên còn thấy mình cầm một thứ gì đó trong tay.
Hắn vốn kỹ tính nên muốn xem rõ đó là thứ gì, nhưng hình như khó mà làm được. Khoan đã... Hắn cảm thấy một cơn mệt mỏi bất ngờ ập đến. nhanh quá, Lương Xuyên không còn nhiều thời gian nữa.
Đúng lúc này...
Lương Xuyên mở mắt ra, tròng mắt vằn vện đầy tơ máu. Ngô Đại Hải giật mình khi thấy vậy, cứ tưởng do mình gọi Lương Xuyên đến đây giúp giữa đêm khuya nên làm hắn không được nghỉ ngơi đầy đủ.
"Nhóc Xuyên, nếu em mệt thì về nghỉ trước đi. Chờ ngày mai đội anh hoàn tất tư liệu rồi gọi em đến xem sau cũng được."
"Đội trưởng Ngô, tìm được hung khí rồi." Một người cảnh sát đi đến, cầm cái túi nhựa chứa một cây búa bên trong.
Ngô Đại Hải nhận lấy cái túi rồi đưa sang cho Giản Hồng. Giản Hồng đeo bao tay vào, cô lấy câu búa ra, đối chiếu vào vị trí đầu của nạn nhân, sau đó nói:
"Đội trưởng Ngô, đây đúng là hung khí. Tôi sẽ về phòng thí nghiệm ở đồn cảnh sát để đối chiếu kỹ hơn, nhưng chắc đúng là nó rồi. Đường kính phần đầu của búa này cũng trùng khớp với vết thương trí mạng trên người nạn nhân. Nhưng tôi mong anh nên chuẩn bị tâm lý trước đi."
Sao thế? Ngô Đại Hải hỏi.
"Vì không thể nào lấy được dấu vân tay và ADN trên cây búa này. Dù gì nó cũng nằm ở đáy giếng lâu như thế, trong khi cái giếng này lại có nước." Giản Hồng nói một cách bất đắc dĩ.
"Cho tôi xem cây búa này được không?"
Lúc này, Lương Xuyên đang bần thần cạnh bên bỗng mở lời.
Giản Hồng do dự, hỏi ý Ngô Đại Hải, anh cũng gật đầu đồng ý.
"Được rồi, anh đeo găng tay vào đi." Giản Hồng nhắc nhở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!