Chương 38: Gói bưu kiện đưa đến trong đêm

Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

Biển máu mênh mông mờ mịt, mới đầu còn là trạng thái dịch thể cuồn cuộn ào ạt. Mùi máu tanh khiến người ta hít thở không thông, không chỉ hít thở khó khăn mà còn khiến cho lỗ chân lông toàn thân trên người như bị bít kín lại.

Nhưng rất nhanh, biển máu dần ngưng kết, hai chân Lương Xuyên cũng đã đứng trên mặt đất. Nhìn biển máu ngưng kết như thể cục dầu lớn còn chưa bị nấu tan hoàn toàn hết trong nồi lẩu Thành Đô vậy.

Có hơi dính dính, có hơi mềm mềm, nhưng vẫn là thể rắn.

Không phải lúc trước hắn chưa từng đọc di ngôn của người chết qua, có điều kiểu như của Chu Quang Tông thế này là lần đầu tiên nhìn thấy.

Rõ ràng,

Tinh tế,

Đặc biệt,

Không phải tìm tòi và chờ đợi trong bóng tối dài dòng tẻ ngắt, tiết tấu rất nhanh, hơn nữa còn rất thoáng đãng.

Chẳng lẽ di ngôn của nghệ thuật gia cũng phải đầy chất nghệ thuật thế này sao?

Trong lòng Lương Xuyên thầm nghĩ. Bỏ qua suy nghĩ cá nhân mang đầy tính hoài nghi xem thường về thủ đoạn và thủ pháp điêu khắc của Chu Quang Tông, không thể phủ nhận rằng tay nghề điêu khắc của lão thuộc hàng top đầu.

Nhìn loạt tác phẩm điêu khắc kia, cùng với điêu khắc Chu Môn ngày càng lớn mạnh như hiện tại đủ biết không thể có chuyện vô duyên vô cớ mà nổi tiếng đến vậy.

Biển máu nhộn nhạo ngưng kết.

Một cục máu chậm rãi nhô lên.

Cục máu đó còn rất tươi mới,

Còn tản ra hơi nóng bốc lên, ngoài rìa cục máu vẫn còn đỏ tươi như thể đang thể hiện rõ giá trị của sinh mệnh được giao phó.

Lương Xuyên chậm rãi đi tới.

Cục máu này cao bằng một người, hình thể không có nhiều khác biệt với cục đá dùng để điêu khắc hình người.

Dưới chân Lương Xuyên có một bộ dụng cụ điêu khắc, được xếp đặt chỉnh tề ở đấy.

Chỉ là Lương Xuyên có chút mê mang. Hắn không phải là thầy tướng số nên không hiểu được có phải lúc chết, trong lồng ngực Chu Quang Tông bị đặt hai hòn đá chạm khắc Tỳ Hưu và Huyền Vũ nên sinh ra ảnh hưởng đặc biệt nào đó hay không.

Nhưng trước mắt, Chu Quang Tông là một nhà nghệ thuật, di ngôn của ông ta không phải quá trừu tượng rồi sao?

Dần dần, Lương Xuyên cảm thấy một cơn mỏi mệt ập đến.

Hắn chậm rãi mở mắt ra,

Nhìn thấy trước mặt vẫn là Giản Hồng còn đang tiếp xem xét tục thi thể.

Lương Xuyên vô thức thò tay xoa xoa mắt, cơn mỏi mệt không ngừng ập lên người hắn. Nhưng càng khiến hắn khó mà tiếp nhận được là hắn thật sự không phát hiện chút ít tin tức có giá trị nào.

Đến rồi.

Cậu nhân viên mới ngồi ghế tài xế nói.

Xe cũng chầm chậm ngừng lại.

"Tôi xuống trước nhé." Lương Xuyên nói tạm biệt với Giản Hồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!