Chương 36: Nghệ thuật chết chóc

Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

Nghệ thuật có rất nhiều cách lý giải, nhất là khi xã hội càng hiện đại thì nghệ thuật lại càng trở nên bao hàm toàn diện, khó có thể dùng một câu hay một đoạn văn giải thích và miêu tả ra được.

Bởi vì có lẽ nhân loại cũng không cách nào đưa ra được định nghĩa chính xác nghệ thuật là gì, đến cùng là thế nào?

Hay tóm lược lại một cách vô trách nhiệm nhất, có lẽ những tác phẩm nhìn cũng được nhưng lại không có tác dụng cụ thể gì có thể coi là nghệ thuật.

Bởi một khi chúng có tác dụng cụ thể, vậy sẽ được đưa vào phân tích tính hiệu quả, đồng thời sẽ được tiến hành khai thác thực tiễn. Như vậy, chúng sẽ mất đi tính thẩm mỹ vốn có mất rồi.

Lương Xuyên không nhắc nhở đôi tình nhân trẻ thắm thiết kia. Nếu bọn họ đã si mê nghệ thuật như vậy, si mê đôi bàn tay kia như vậy, thế thì cứ mua đôi bàn tay ấy về, cộng thêm cả chủ nhân của bàn tay kia cùng về nhà luôn vậy.

Coi như đấy là một lần thể nghiệm cuộc sống của một thanh niên trẻ yêu văn nghệ chân chính đi.

Hắn đi ra sảnh triển lãm, tạm rời khỏi những tác phẩm điêu khắc cơ thể người kia. Một cơn gió lạnh lùa tới trước mặt, hắn quấn chặt áo khoác hơn. Hôm nay trời hơi lạnh!

Đằng sau sảnh triển lãm là một dãy phòng kính, bên trong được ngăn thành nhiều phòng nhỏ. Trong đó có chừng mười mấy du khách tham quan, có cả người nước ngoài nữa.

Mấy gian phòng nhỏ đó trưng bày tác phẩm đang được điêu khắc của mấy giáo viên hoặc có khi là của các học trò. Dường như bọn họ đã quen với việc điêu khắc dưới sự quan sát của những người khác. Thậm chí thỉnh thoảng họ còn giao lưu với những người tham quan xung quanh.

Điêu khắc là một loại hình nghệ thuật uyên thâm ít người hiểu được. Không có nhiều người thật sự ưa thích, tình nguyện bỏ tiền ra mua sắm những thứ điêu khắc đó. Thế nhưng điêu khắc Chu Môn này lại có thể đẩy hoạt động buôn bán lên tới cực hạn.

Bọn họ đưa một lượng khách tham quan nhỏ đi sâu vào, cảm thụ được bầu không khí nghệ thuật điêu khắc, đồng thời còn tham dự vào trong quá trình đó.

Đương nhiên,

Cuối cùng thì chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người tự nguyện bỏ tiền ra mua vài tác phẩm về cất giữ.

Phương thức này cao tay, cao hơn rất nhiều so với những phương thức chào hàng đơn giản trắng trợn ở một số tác phẩm nghệ thuật khác.

Có khá nhiều người tụ tập quan sát những bức tượng điêu khắc lớn, còn những tượng nhỏ thưa người hơn. Dù sao đại bộ phận người xem vẫn thích những nơi đông vui hơn mà.

Lương Xuyên đi tới trước gian phòng có một người trẻ tuổi đang tạc tượng. Người này đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, điêu khắc một tảng đá nhỏ. Đó là một bàn chân, à không, chính xác mà nói thì đó là một bàn chân mang giày.

Chân rất nhỏ, một tay có thể nắm được cả bàn chân.

Chính là tam thốn kim liên.

(Tam thốn kim liên: là cách nói của đôi chân những người phụ nữ bị bó chân thời xa xưa nhé!)

Lương Xuyên đứng bên cạnh, lẳng lặng một mình nhìn xem. Người thanh niên mặc áo lông trắng kia cũng lẳng lặng điêu khắc. Giữa hai người không hề có giao lưu gì.

Mãi đến hơn nửa tiếng sau, người thanh niên kia mới dọn dẹp dụng cụ, xoa bóp cổ tay, cầm tác phẩm của mình lên. Một bàn chân Tam thốn kim liên đã được hoàn thành.

Thấy thế nào?

Người thanh niên nhìn về phía Lương Xuyên đứng đấy nhìn xem đã lâu.

Bao nhiêu tiền? Lương Xuyên hỏi.

Một ngàn hai. người thanh niên báo giá.

Lương Xuyên gật gật đầu.

Tôi mua.

Thật ra, Lương Xuyên nhìn trúng kiểu dáng chiếc giày thêu này. Hắn cảm thấy các bà cụ hẳn sẽ rất thích, mua về làm mẫu cho các dì dệt thủ công nhìn vào, làm ra một mớ giày như vậy hẳn sẽ không phải lo đầu ra tiêu thụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!