Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
"Lúc sau tôi mới phát hiện ra." Lương Xuyên đáp.
"Anh cho rằng em sẽ tin sao?" Bộ đồng phục bệnh nhân trên người Chu Sa không thể nào che đi vóc dáng hấp dẫn của cô.
Thậm chí kiểu đồ rộng thùng thình thế này còn có tác dụng ngược lại, tăng thêm vẻ hấp dẫn của cô nàng.
Thân thể mềm mại có thể dễ dàng biến đổi, thích hợp với mọi tư thế khó nhằn nhất.
Ánh mắt mang theo thần sắc của một con mèo nhỏ dữ dằn.
Quá đủ để kích thích ham muốn chinh phục sâu trong lòng một người đàn ông.
Sẽ không tin. Lương Xuyên mỉm cười trả lời.
Nụ cười này trong mắt Chu Sa cực kỳ chướng mắt. Cô hầu như không thể kìm chế nổi mình tránh việc đâm mù mắt gã thanh niên trước mặt.
Anh ta thừa hiểu mình sẽ không ra tay với anh ta, nhưng cái thái độ còn không thèm dỗ dành cho có này thật sự khiến người ta giận đến ngứa răng mà.
Cô hít sâu một hơi, ngực phập phồng một hồi.
Chu Sa lui về phía sau, rời khỏi người Lương Xuyên, trở lại ngồi trên giường bệnh của mình.
Cô bắt đầu sửa sang quần áo, xem bộ dạng hẳn là chuẩn bị xuất viện. Anh Ngô mập bên kia đoán chừng còn phải ở lại theo dõi thêm một ngày nữa, cô em gái nhỏ nhà người ta bên này đã không có vấn đề gì, đủ để thấy thể chất của anh Ngô mập yếu ớt đến mức nào rồi.
Nếu anh Ngô mập biết suy nghĩ lúc này của Lương Xuyên, hẳn anh đã khóc đến không ra nước mắt. Sở dĩ anh không thể ra viện là vì đang gặp phải vấn đề về tiêu chảy nghiêm trọng.
Kỳ thật anh đã không còn bị ảnh hưởng của thuốc mê và mấy tác dụng phụ khác nữa, có điều lúc đó uống phải nhiều nước tiểu trong máng tiểu như vậy đã khiến anh bị chọt bụng.
"Nghe nói phạm nhân trốn mất rồi à?"
Chu Sa ngẩng đầu nhìn Lương Xuyên hỏi. Cô là người trong cuộc, chắc chắn có quyền được hiểu rõ tình hình đấy.
Ừ, trốn mất rồi.
"Nếu em mà không bất tỉnh, tên đó chắc chắn sẽ chạy không thoát đâu." Chu Sa tự tin nói.
"Nếu ông ta mà già thêm hai mươi tuổi, hẳn sẽ không chạy thoát được rồi."
"Lương Xuyên, trước kia anh từng bị cô nàng nào làm tổn thương nặng đấy hả?" Chu Sa gần như phát cuồng với cách nói chuyện lúc này của Lương Xuyên.
"Dấu vân tay và DNA của phạm nhân đều đã được thu giữ, có lẽ không lâu nữa sẽ bắt được."
"Anh biết không, đôi khi em thật sự căm ghét cái thứ khoa học kỹ thuật này. Chúng biến cả đống sở học vô cùng của em trở thành vô dụng hết cả."
Chu Sa chuẩn bị thay quần áo.
Lương Xuyên rất biết điều quay lưng đi.
Chốc lát sau, Chu Sa vỗ vỗ bả vai Lương Xuyên, Cùng về chứ?
Lương Xuyên gật gật đầu.
Tạm thời không cần phải để ý nhiều đến thủ tục xuất viện cho lắm, chỉ cần nói qua với Ngô Đại Hải một tiếng là được rồi. Hai người vừa tới cổng bệnh viện, chuẩn bị bắt xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!