Chương 17: Tôi đến từ địa ngục (phần cuối)

Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

***

Tôn Kiến Quốc ăn xong bèn đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn. Lương Xuyên đứng lên, gật đầu với Tôn Kiến Quốc, biết điều chuẩn bị rời đi.

Nếu là ngày thường, nể mặt Ngô Đại Hải, cộng thêm toàn bộ cảnh sát trong cục đều biết rõ năng lực của Lương Xuyên, chuyện hắn cùng tham gia thẩm vấn sẽ không có vấn đề gì.

Thế nhưng lần này trong cục đang có rất nhiều lãnh đạo, ngoài cục còn có không ít phóng viên, cho nên anh vẫn nên giữ nghiêm vài quy định, chuyện tùy cơ ứng biến trong công việc cũng không thể được du di như lúc thường nữa.

"Vất vả cho anh rồi, cố vấn Lương."

"Các anh mới là người vất vả mà."

Lương Xuyên đi ra khỏi phòng thẩm vấn, quay đầu lại nhìn vào bên trong qua bức tường vách kính.

Tôn Kiến Quốc đang hỏi Sài Cương ăn xong chưa, thế nhưng gã căn bản không hề phản ứng.

Tôn Kiến Quốc nổi giận mới quát lên một câu.

Sài Cương như tỉnh mộng, khóc rống lên. Sau đó gã điên cuồng đập đầu mình vào ghế ngồi thẩm vấn khiến trán be bét máu, rồi gào khóc van xin:

"Tôi cầu xin các người, mau xử bắn tôi sớm đi, mau để tôi chết sớm đi. Cầu xin các người, cầu xin các người đấy, để cho tôi chết sớm đi, mau xử bắn tôi sớm đi!!!"

Tôn Kiến Quốc lập tức tiến tới ngăn cản hành vị tự làm hại mình của Sài Cương, đồng thời nhìn về phía camera gọi người tới.

"Tôi không muốn sống nữa, để tôi chết đi. Anh cảnh sát à, tôi cầu xin các người mau xử bắn tôi đi, cầu xin các người đấy. Tôi muốn chết, tôi muốn chết, tôi muốn chết!!!"

Sài Cương không ngừng giãy giụa, hai tay gã bị còng lại nhưng vẫn không ngừng giãy giụa giằng ra. Chẳng bao lâu sau, cổ tay gã đã chảy máu, người phát điên.

Nhưng gã không bị điên!

Điên.... là một loại trốn tránh về mặt tư duy của con người. Đặc biệt, cái gọi là phát bệnh điên kia, phần lớn đều do phải nhận kích thích cực lớn mới sinh ra.

Nhưng hiện tại Sài Cương không thể phát điên được.

Gã rất tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo. Hơn nữa gã còn phải luôn giữ cho mình tỉnh táo nữa.

Dựa theo quy trình thông thường, sau khi hoàn tất hết các trình tự tư pháp, đại khái gã còn có thêm khoảng hai năm nữa mới thật sự bị đưa lên pháp trường và tiêm thuốc tử hình. Gã đang vô cùng mong chờ cái ngày tử hình đó đến.

Bởi trong khoảng thời gian này, chỉ cần gã ngủ là cơn ác mộng bị tra tấn chân thật kia lại xuất hiện.

Đây là cuộc sống của mày trong hai năm cuối cùng này.

Hai năm, sống không bằng chết.

Khoản nợ còn thiếu kia, sẽ được trừ dần.

Lương Xuyên đi tới ngồi xuống ghế dài, một tay chống trán, đồng thời che kín cả mặt hắn. Nếu có người đi qua cũng chỉ cho rằng hắn mỏi mệt nên đang ngủ gà ngủ gật mà thôi, nhưng thật ra lúc này mắt của hắn đã hoàn toàn là một màu đỏ thẫm.

Trừng phạt, bây giờ mới bắt đầu.

Tất cả bọn mày đều không thoát được đâu.

Mà cái thằng vị thành niên nên không bị phán tử hình kia…

Thật không may, đó không phải là bùa hộ mệnh của mày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!