Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
Bốn tên nghi phạm được tiến hành thẩm vấn cùng lúc. Trước bằng chứng vững như núi, bọn chúng không hề chối cãi hay phản kháng lại mà nhanh chóng nhận tội, tiếp đó là bắt đầu khai rõ tình tiết của vụ án.
Với nhân viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn thì lần lấy khẩu cung này không tính là khó. So với mấy tên già đầu lão luyện từng vào đây nhiều lần, đám nghi phạm trước mắt này cực kỳ dễ đối phó, không cần dùng phương pháp hay thủ đoạn tra tấn nào cả.
Bọn chúng cứ thế thành khẩn khai báo ra.
Dù vậy, mỗi thành viên thẩm vấn lúc này đều phải cố chịu đựng cơn phẫn nộ cực lớn. Nhân viên cảnh sát ghi chép lời khai thỉnh thoảng phải dừng lại lau chùi mồ hôi trong lòng bàn tay, còn nhân viên tra hỏi phải vài lần nhấp ngụm nước nhằm che giấu tâm trạng sắp bùng nổ của bản thân.
Lần lượt mổ xẻ từng chi tiết.
Hỏi rõ từng điểm nhỏ nhặt nhất.
Tái hiện bản án một cách tường tận nhất.
Đến lúc này, dù là nhân viên cảnh sát nhiều năm trong nghề cũng không cách nào giữ bình tĩnh được nữa. Sao đám súc sinh này lại làm ra được những chuyện như thế kia chứ?
Đại bộ phận lãnh đạo ở cục cảnh sát Thành Đô đều chạy tới phân cục này. Ngô Đại Hải phải báo cáo tình hình công tác với những lãnh đạo này.
Dù sao công cuộc phá án vụ này quá nhanh chóng, dư luận còn chưa kịp phát sốt lên, cho nên quyền chủ động về truyền thông vẫn nằm cả ở trong tay cảnh sát.
Chỉ là tình hình vụ án lần này khó có thể công khai rộng rãi như vụ lần trước. Bởi tình tiết vụ án quá mức thảm thiết nên cần phải ẩn bớt vài chi tiết cụ thể, lại không thể giấu giếm bản án đi được, cái gì cần công bố vẫn phải công bố.
Ngoài cửa ra vào cục cảnh sát đã có không ít phóng viên nghe phong thanh mà đến, thậm chí còn có cả phóng viên từ Bắc Kinh xuống.
Với cảnh sát mà nói, việc quan trọng nhất là phải xử lý dư luận vụ án này thế nào để đảm bảo xã hội không bị khủng hoảng nữa.
Tôn Kiến Quốc với tư cách là đội phó đã có mặt chỉ huy toàn bộ quá trình thẩm vấn. Chứng cứ có được đã vô cùng xác thực, nghi phạm cũng đã nhận tội, phần việc còn lại chỉ là hình thức mà thôi. Có điều mọi chuyện nhất định phải nhanh chóng, không được để chậm trễ mảy may.
Bởi căn cứ vào kinh nghiệm với những vụ án thu hút sự chú ý của nhiều người trước kia, bên cảnh sát mà kéo dài quá lâu, nhất định ngoài xã hội lại xuất hiện đủ mọi lời đồn.
Tôn Kiến Quốc đi ra khỏi phòng thẩm vấn, đốt điếu thuốc rồi rít một hơi dài. Vừa rồi anh tôi thẩm vấn Sài Cương, 23 tuổi, là tên lớn tuổi nhất trong đám nghi phạm trẻ tuổi, cũng là tên cầm đầu trong vụ án lần này.
Lúc này Tôn Kiến Quốc cũng vừa trông thấy Lương Xuyên đi tới.
Không biết vì sao mà Tôn Kiến Quốc cảm giác như Lương Xuyên hơi khác với lúc trước. Hắn như có sức sống hơn, dù bình thường luôn mang cho người ta một loại cảm giác rất nho nhã yếu ớt.
Cố vấn Lương?
Tôn Kiến Quốc chào hỏi. Anh biết, vụ án lần này được phá và bắt được bốn tên nghi phạm nhanh như vậy, khiến cho bọn chúng còn chẳng kịp chạy trốn là có công lớn của Lương Xuyên trong đó.
"Đã ngừng thẩm vấn rồi sao?"
Lương Xuyên hỏi.
"Ừ, thằng kia đói bụng. Tôi bảo Tiểu Lưu đi mua đồ ăn, đợi nó ăn xong lại tiếp tục tra hỏi." Tôn Kiến Quốc vẩy vẩy điếu thuốc:
"Thằng súc sinh đó còn biết đói kia đấy."
"Trùng hợp thế, tôi vừa ghé qua tiệm fast food xong. Tôi có mua cho các anh một ít đồ ăn, để tôi đem qua cho nó."
"Chuyện này... Cũng không cần phải vậy." Tôn Kiến Quốc hơi khó xử.
"Ăn xong rồi mọi người lại thẩm vấn tiếp." Lương Xuyên kiên trì bảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!