Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
"Cố vấn Lương, mắt của anh sao thế?"
Tần Đào vừa lái xe vừa hỏi Lương Xuyên đang ngồi bên ghế phụ của mình.
"Không có chuyện gì đâu, có lẽ bị viêm nhẹ." thỉnh thoảng Lương Xuyên lại dùng khăn tay trong túi quần lau nhè nhẹ. Trên khăn loang lổ từng vệt máu.
Con mắt là cửa sổ của tâm hồn.
Đây là một loại ví von mang tính duy mỹ, nhưng thật ra còn có ý nghĩa biểu tượng nằm ngoài những ý nghĩa ví von ban đầu đấy.
Xe cảnh sát dừng lại trước cửa nhà nạn nhân.
Nơi đây đã được căng dây cảnh giới, còn có cả cảnh sát đang phụ trách canh giữ hiện trường.
Tần Đào lấy giấy tờ chứng minh ra rồi dẫn Lương Xuyên đi vào.
"Đào tử, sao lại quay về đây thế?"
Trong phòng còn có hai cảnh sát trẻ đang còn ở lại thu thập chứng cứ, niêm phong một số vật chứng có giá trị đưa đến phòng bảo quản vật chứng của cục cảnh sát.
"Đội trưởng Ngô bảo em về đây tìm vài thứ."
Tần Đào giải thích.
Tìm cái gì? Cảnh sát trẻ hơn hỏi.
Tần Đào do dự một chút, nhìn về phía Lương Xuyên. Quả thật cô cũng không biết Lương Xuyên bảo mình lái xe chở anh đến đây để tìm gì nữa.
Tìm một cái quần.
Lương Xuyên đưa tay chỉ vào tủ quần áo trong phòng ngủ:
"Mọi người đã kiểm tra hết mấy thứ kia chưa?"
"Bên đó à? Đã kiểm tra rồi, trong tủ ngoài quần áo ra thì không có gì đặc thù cả." Người cảnh sát trẻ lại trả lời.
"Tìm lại xem, lật giở tất cả quần trong đống quần áo treo trong tủ xem, đặc biệt là cái nào có lỗ thủng ấy."
Lương Xuyên nhớ rõ vào thời khắc cuối cùng lúc hắn đọc di ngôn của Lưu Vĩ Minh, có nghe được đoạn nói chuyện của một tên hung thủ.
Hung thủ mặc quần của người chết Lưu Vĩ Minh là vì quần gã bị rách một lỗ.
Lương Xuyên không chắc trong lúc thu dọn hiện trường, đám hung thủ kia có mang cái quần đã cởi ra đi luôn không. Mọi thứ chỉ đành trông chờ vào vận may.
Đương nhiên, căn cứ vào tính cách và trạng thái tâm lý lúc đó của đám hung thủ, rất có khả năng là chúng sẽ bỏ sót.
Có lẽ người tức giận nhất bây giờ hẳn là Ngô Đại Hải. Bởi vì dựa vào manh mối có được, suy luận ra kết quả hung thủ chỉ là một đám ranh con tuổi còn nhỏ, lông cánh chưa mọc đủ, cũng không phải là tội phạm giết người liên hoàn hay đầu trộm đuôi cướp gì.
Cho nên cứ thêm một giờ chưa bắt được hung thủ, Ngô Đại Hải lại càng thấy nhục nhã hơn.
Tần Đào lập tức bắt đầu tìm kiếm cùng hai cảnh sát kia. Tất cả quần trong tủ đều bị lấy ra để kiểm tra từng cái một.
Lương Xuyên thì đứng ở cửa phòng ngủ, một tay vô thức xoa xoa tròng mắt. Hôm nay hắn hơi mệt một chút, hơn nữa cảm giác đau buốt trong mắt lại ngày càng gia tăng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!