Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
Hiếm khi có một ngày nắng tốt như thế này, Lương Xuyên mở cửa hàng khá sớm, xách một cái ghế ra ngồi trước nhà.
Hắn không đọc báo, cũng chẳng chơi điện thoại, cứ ngồi như thế mà nhìn đường phố tấp nập.
Những cửa hàng khác, dù là quán ăn hay bán quần áo, đều phải mời chào khách hàng, nhưng tiệm của Lương Xuyên không cần. Làm sao có thể canh người đi ngang mà ngẫu nhiên kéo vào tiệm của hắn để quảng cáo loại hàng hóa này chứ?
Ngồi một lúc mà đã qua hai tiếng đồng hồ.
Ánh mặt trời cũng sưởi nóng cả quần áo, nhưng Lương Xuyên không hề cảm thấy nhàm chán mà vẫn vô cùng thoải mái.
Vì từng có khác biệt, nên mới biết quý trọng.
So với nơi bóng tối vĩnh cửu khiến hắn phải tê dại đầu óc cùng hoàn cảnh tuyệt vọng xen lẫn từng luồng gió lạnh thét gào kia, thì được ngồi dưới ánh nắng và dòng người huyên náo này mới tuyệt vời làm sao.
Gần đây, Ngô Đại Hải khá bận rộn.
Nửa tháng trước, cảnh sát đã tuyên bố phá xong vụ án kia.
Triệu Thanh Sơn dan díu với vợ của Từ Huy, nên gã mới dùng tiền thuê Trương Nghị Cường và Trương Bảo Quân đi giết Từ Huy nhưng thất bại.
Thế là Từ Huy bắt đầu đề phòng, trong khi Triệu Thanh Sơn chịu trả 100.000 đồng trong trường hợp giết được một người, nên dẫn đến chuyện Trương Bảo Quân sát hại Trương Nghị Cường. Ngược lại, do Từ Huy đã biết chuyện nên gã bèn ủ mưu giết chết Triệu Thanh Sơn.
Lợi dụng việc mình đang công tác tại trung tâm hỏa táng, gã bèn làm giả hai bản báo cáo rồi lén lút bắt Triệu Thanh Sơn nhét vào lò thiêu xác để giết chết.
Đây cũng là lý do vì sao Đàm Gia Tài, ông nội của Đàm Quang Huy bảo là bị đốt hai lần.
Lương Xuyên báo cái tên Đàm Gia Tài cho Ngô Đại Hải, thế là vụ án được phanh phui ngay lập tức. Từ đầu chí cuối, cả vụ án này chẳng ai vô tội cả, dù là hung thủ hay nạn nhân.
Chuyện này khiến dân chúng đặc biệt chú ý, trở thành đề tài để mọi người bàn tán. Nghe bảo gần đây, tổ phóng viên Kiến giải Ngày nay của đài truyền hình trung ương đến tận nơi phỏng vấn, khiến Ngô Đại Hải không thể nhờ người khác tiếp đãi mà phải đích thân giải thích chi tiết vụ án cho bọn họ.
Tóm lại, gần đây Ngô Đại Hải khá nổi bật, bản thân anh cũng muốn được thăng chức. Đêm qua, anh còn cố ý gọi điện cho Lương Xuyên, nói cho hắn biết người phóng viên của tờ Kiến giải Ngày nay đã đặt một cái tên khá hay ho cho vụ án này, gọi là
"Khói phủ nhà hỏa táng".
Bên cạnh đó, Ngô Đại Hải còn tỏ vẻ áy náy với Lương Xuyên vì không thể đưa tên của hắn lên báo.
Một khi dân chúng biết được có người giở trò thôi miên với nghi phạm tại phòng thẩm vấn, rất có thể sẽ khiến dư luận xôn xao.
Nhưng Lương Xuyên cũng chẳng quan tâm đến chuyện này.
Nếu hắn mà để ý chuyện này thì cũng không bao giờ ngồi phơi nắng trước cửa nhà như những cụ già kia.
"Này, trông cậu rảnh rỗi quá nhỉ!"
Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo đỏ đang xách rau bước đến.
"Lâu lâu mới nắng đẹp mà chị, em phơi một chút."
Lương Xuyên đứng dậy. Hắn biết người phụ nữ này, tên là Tôn Ái Bình, vừa lấy chồng chưa tròn hai năm. Chị mở một tiệm bán quần áo ở cuối phố.
Chồng chị làm đầu bếp tại một nhà hàng cao cấp ở Thành Đô.
"Ố ồ, hình như chị cũng gặp cái dáng vẻ của em ở đâu đó rồi." Tôn Ái Bình là người ruột để ngoài da, nghĩ gì nói đó, Gặp ở đâu nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!