Chương 9: (Vô Đề)

Tôi chỉ muốn nói.

Nói xong rồi hy vọng bà biết điều mà rút lui.

Về mà sống hòa thuận với hai đứa con yêu quý của mình đi.

Trong mắt tôi, cái gọi là con ruột – con nuôi ấy mà, chẳng khác gì thí nghiệm nuôi độc trùng cuối cùng kẻ sống sót mới là người được yêu.

Còn tôi, tôi chỉ muốn bình yên sống cuộc đời của mình.

Tôi buông tay, chậm rãi nói:

"Bác vừa muốn giữ con gái nuôi lại bên mình, vừa muốn tôi về gọi bác là mẹ, phải"hiểu chuyện,ngoan ngoãn

", phải nhẫn nhịn, cầu xin tình thương lẽ ra phải thuộc về tôi từ đầu."

"Cháu chỉ muốn nói một câu — không có cửa."

Tôi rất có lễ độ.

Không chửi.

Không ồn ào.

Hy vọng bà ta cảm nhận được sự tôn trọng cuối cùng của tôi.

Nói hay lắm!

Nghe thấy tiếng vỗ tay, tôi quay đầu lại là mẹ tôi!

Gương mặt rạng rỡ, vừa vỗ tay vừa mỉm cười bước vào phòng.

Tôi vui đến mức… trong lòng như nở cả đóa hoa sen.

Mẹ ơiiii~

Cái đuôi âm kéo dài như một làn sóng nhỏ nhảy múa trong không khí.

Vừa đáng yêu vừa hạnh phúc.

Mẹ tôi đến nhanh thật đấy.

Yêu quá luôn.

Tôi nhắn tin chưa được 20 phút mà mẹ đã có mặt chắc chắn là chạy thẳng từ công ty đến đây, không nghỉ lấy một giây.

"Phàm Phàm, bảo bối của mẹ~"

Mẹ và tôi vừa ôm nhau vừa ríu rít, khung cảnh ngọt ngào đến mức nhiệt độ phòng tăng vọt.

Nhị thẩm đứng đó, sắc mặt ngày càng tái xanh.

Mẹ tôi lúc này tỏa khí chất đỉnh cao, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua:

"Cô hai, Phàm Phàm bây giờ là con gái của tôi."

"Việc này cả nhà đã thống nhất. Ba cũng đồng ý."

"Hôm họp gia đình cô cũng đồng ý cơ mà. Bây giờ lại mượn danh"mẹ ruột

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!