Chương 8: (Vô Đề)

Đến khi chẳng còn gì để cho đi, chỉ còn lại sự tủi thân và cuộc đời khô cạn.

Giờ thảo luận tự do.

Tôi đang giảng bài, xung quanh là một vòng tròn các fan girl vây quanh.

Để đón tiếp

"quang cảnh vinh quang" này, tôi đã lén lút học đêm mỗi ngày.

Tự giác giúp tôi thong dong.

"Phàm Phàm, đề này trong đáp án nói cảm xúc của tác giả có yếu tố châm biếm, nhưng tớ không thấy chỗ nào châm biếm cả…"

Tôi lập tức cúi xuống xem bài.

Nhờ những năm tháng đấu trí sống sót như một chiến binh, môn Ngữ văn là sở trường tuyệt đối của tôi.

Tình cảm dạt dào, hành văn như thơ.

Đọc hiểu – cảm thụ – phân tích?

Quá đơn giản.

Ngay lúc đó, lớp trưởng gõ nhẹ vào bàn tôi:

"Phàm Phàm, mẹ cậu tới rồi, đang ở phòng giáo viên với cô chủ nhiệm."

"Xem ra tình hình không ổn lắm. Cậu mau qua đó đi."

Tôi há hốc miệng.

Cố nghĩ mãi mà không nhớ ra mình làm gì ở trường mới mà đến mức phải gọi phụ huynh?

Không đánh ai.

Không chửi ai.

Không thượng cẳng chân hạ cẳng tay với chị -em song sinh...

Tôi là một học sinh mẫu mực cơ mà!

Bạn bè chan hòa, lớp học đoàn kết, mỗi sáng mở mắt là muốn học, không muốn tan học chút nào.

Cô chủ nhiệm gọi mẹ tôi tới làm gì chứ?

Tôi chạy gấp về phía văn phòng, trong lòng vẫn lo lo — mẹ tôi chưa bao giờ bị gọi phụ huynh, nhỡ đâu bị dọa sợ thì sao?

Nhưng khi tôi nhìn thấy nhị thẩm, tim tôi như rớt choang một phát về lại bụng.

Tôi xoay đầu, nghiêm túc nói với cô giáo:

"Cô ơi, đây không phải mẹ em."

"Là... nhị thẩm của em ạ."

Cô chủ nhiệm sững người, liếc nhìn cả hai chúng tôi đầy nghi ngờ.

Nhị thẩm lập tức chen vào:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!