Chương 7: (Vô Đề)

"Tôi thực sự không thích cô. Cũng không muốn thấy mặt cô."

Tôi cũng không quên Hà Sở Tiêu đang đứng một bên, tiện tay phát cho hắn một lá chắn vô hình.

"Cũng phiền anh nhớ cho rõ, tôi tên Hà Phàm, là con gái của bác cả anh."

"Lần sau gặp lại, làm ơn gọi tôi một tiếng đường đường chính chính"em họgiúp tôi.

Nhìn cặp anh em bị tôi đè đến không thốt nên lời kia…thật sự sảng khoái.

Tôi ghét nhất kiểu người tự cho mình là đúng như bọn họ.

Tôi đã rút khỏi cái mớ hỗn độn đó rồi, còn cố chạy đến đây làm phiền tôi phiền phức.

Ngay từ ngày đầu tôi về nhà, ánh mắt đề phòng mà họ nhìn tôi đã nói rõ tất cả.

Tôi không bao giờ coi họ là cha mẹ ruột được.

Cùng lắm, tôi chỉ coi họ là nhị thúc nhị thẩm.

Dù gì ai chẳng có vài loại họ hàng ngoài mặt gọi là thân, chứ trong lòng…chẳng có tí tình cảm nào.

Hà Sở Dao định mở miệng nói gì đó, nước mắt rơi lách tách.

Tôi không buồn nhìn, chỉ lạnh lùng leo lên xe, bảo tài xế:

"Lái đi, càng nhanh càng tốt."

Tôi không muốn ở cạnh họ thêm một giây nào nữa.

Mỗi một giây đều tiêu hao cảm xúc của tôi, lãng phí cuộc đời tôi.

Nhưng tưởng xong rồi à?

Tống tiễn được nhỏ, thì lớn lại tới.

Gì đây? Chuẩn bị dựng luôn vở

"truy con về nhà – bản lò thiêu" hả?

Thấy tôi thật sự quay đi không hề ngoảnh lại, không hề bị thao túng… giờ mới bắt đầu cuống?

Khi còn có tôi thì không biết trân trọng, mất rồi lại tiếc nuối như thể vừa đánh mất cả thế giới?

Buồn cười c.h.ế. t đi được.

Tôi liếc nhìn gương mặt của nhị thẩm biểu cảm giả tạo đến đáng thương.

Thật ra, yêu hay không yêu, rất đơn giản.

Mẹ tôi nhìn tôi như đang nhìn một kho báu.

Mỗi cái liếc mắt đều là ánh nhìn nâng niu:

"Con gái mẹ sao lại hoàn hảo thế này, giỏi giang thế này?"

"Mẹ yêu con đến phát điên luôn."

"Mẹ sẽ khiến con được hạnh phúc từng ngày, từng giờ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!