Chương 6: (Vô Đề)

"Anh, anh có sao không?"

Hà Sở Dao cuống quýt nâng ống quần hắn lên xem xét vết thương, nhưng bị hắn ngăn lại:

Anh không sao.

Cố gắng kìm nén cơn đau, hắn quay sang trấn an cô ta.

Tôi nhướng mày, cảm thấy buồn nôn thay cho màn anh em tình thâm trước mặt.

Giả tạo đến phát ngấy.

"Có chuyện thì nói nhanh. Nói xong thì đền điện thoại cho tôi."

Hà Sở Tiêu (đúng, tôi đoán đúng tên hắn rồi) nhe răng nhăn nhó:

"Bố mẹ muốn em về nhà."

"Em suốt ngày ăn vạ ở nhà bác cả là sao chứ?"

"Anh biết mấy năm qua em chịu nhiều khổ sở."

"Nhưng bên kia bố mẹ đã giải quyết xong rồi"

"Họ đã trả tiền cho gia đình nuôi em. Họ sẽ không làm phiền em nữa. Giờ em có thể yên tâm rồi."

Tôi phải cố gắng kiềm chế cơn thèm đá thêm một cú vào cái đầu gối kia.

Tôi cười lạnh, chất giọng đầy mỉa mai:

"Tôi yên tâm? Là muốn tôi yên tâm, hay là để các người yên tâm?"

"Hay để cô em gái ngoan của anh yên tâm?"

"Tôi trở về từng ấy ngày, toàn là những lời lạnh nhạt, chỉ trích, dè chừng."

"Một xu tôi cũng không được nhận. Bây giờ đột nhiên bảo tôi về nhà? Về cái đầu anh ấy!"

Ánh mắt tôi lia sang Hà Sở Dao, lạnh đến mức cô ta mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Tôi không muốn có bất kỳ dây dưa gì với cô ta cả.

Chỉ cần cô ta tránh xa tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi là tốt lắm rồi.

Nhìn thấy cô ta là tôi thấy bực.

Tôi ghen tị.

Tôi ghen với cuộc sống êm đềm, được nuông chiều của cô ta.

Đột nhiên, như gom hết can đảm, Hà Sở Dao mở miệng:

Phàm Phàm…

"Chị không chọn học ở Nhất Trung…Là vì không muốn gặp em… phải không?"

Tôi liếc Hà Sở Dao một cái, giọng nhàn nhạt:

Đúng. Vì có cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!