Chương 5: (Vô Đề)

Hôm nay, tôi vẫn chưa gặp ông nội.

Nghe nói ông đang ở bệnh viện nghỉ dưỡng.

Nhưng nhị thúc kia từng nói:

"Bố sẽ không để các người làm bậy đâu."

Tôi lại không nhịn được mà tưởng tượng:

Nếu đến lúc thật sự bị ép lựa chọn, mẹ sẽ… chọn tôi chứ?

Sẽ không lùi bước… đúng không?

Ba ngày sau, tôi đã đi học ở trường mới rồi.

Hộ khẩu vẫn đang làm thủ tục, nhưng trường thì tôi đã vào học luôn rồi.

Chuyện ở phía ông nội cũng đã chính thức gặp mặt.

Bố đưa tôi đến bệnh viện gặp ông riêng.

Tuy tóc ông bạc trắng nhưng trông vẫn còn minh mẫn, ánh mắt tinh anh.

Tôi lễ phép chào ông:

"Chào ông nội, lần đầu gặp mặt ạ. Cháu tên là Hà Phàm."

Ông nhìn tôi một lượt, lập tức gật đầu liên tục, nói ba chữ:

Tốt! Tốt! Tốt!

"Không hổ là cháu gái của ông!"

"Nhìn cái thần sắc này, có khí chất, có sức sống!"

Đúng là tuổi trẻ!

"Còn mẹ của cháu ấy mà, cái gì cũng tốt, chỉ là dạy con thì tệ."

"Nuôi con mà cứ như cất vào lồng kính, kết quả đứa nhỏ yếu ớt, bệnh tật đủ đường."

Tôi lập tức cảm thấy như tìm được tri kỷ, tự nhiên thấy thân thiết hẳn:

"Đúng rồi đó ông! Còn chê cháu tóc ngắn nữa chứ!"

"Cháu có ăn của bà ấy hạt cơm nào đâu, tóc cháu ngắn thì sao nào?"

Ông cười tít mắt nhìn tôi:

"Cháu thật sự muốn nhận thằng cả và vợ nó làm bố mẹ à?"

Tôi gật đầu như gà mổ thóc, giọng cực kỳ nghiêm túc, có lý có chứng:

"Ngay từ lần đầu gặp, cháu đã thấy thân thiết rồi"

"Cháu thấy đó là duyên phận không thể cưỡng lại được."

"Với lại, cháu làm con ai thì cũng vẫn là cháu của ông mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!