Chương 4: (Vô Đề)

Trên đời này vốn chẳng có cha mẹ có sẵn.

Tự mình đi tìm, thì sẽ có thôi.

Triết gia đương đại: Hà Phàm.

"Các… các người đang làm gì vậy hả?!"

"Anh cả, chị dâu, con bé nó nói bừa thôi mà, hai người cũng chiều theo làm gì?!"

"Hai người lớn đầu rồi đó!"

Nghe người đàn ông phía sau đang không ngừng cằn nhằn, tôi lập tức lấy tay bịt tai.

Không muốn nghe.

Chẳng muốn nghe bất kỳ lời nào từ người cha sinh học ấy nữa.

Ông ta là cha ruột tôi, đúng.

Nhưng giờ tôi đã có bố mẹ mới rồi.

Ông ta chẳng qua chỉ là nhị thúc của tôi thôi.

Quản gì mà lắm thế?

Phiền phức.

Đang yên đang lành đoàn tụ, tự dưng phá đám.

Khụ khụ.

Bố mới tôi nhẹ nhàng lên tiếng, thăm dò:

"Nhị đệ à, bây giờ con bé cũng lớn rồi."

"Ngay cả trên tòa án ly hôn, người ta còn phải hỏi ý kiến con cái mà."

"Với lại… em có một trai một gái rồi còn gì."

"Anh với chị dâu hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có lấy một mụn con…Hay là…?"

Chưa đợi ông nói hết, mẹ mới tôi đã nắm tay tôi kéo đi thẳng.

"Phàm Phàm, mẹ dẫn con về nhà."

"Hôm nay đừng đi học nữa được không?"

Tôi nép sát vào tay bà, ngoan ngoãn gật đầu:

"Miễn là ở bên mẹ, đi đâu con cũng muốn."

Mẹ mới không nhịn nổi nữa, quay sang ôm lấy tôi, hôn một cái thật kêu:

"Con gái ngoan của mẹ, bảo bối tim gan, là mạng sống của mẹ đó!"

Tôi nhìn vẻ mặt rưng rưng của mẹ, liền dụi đầu vào bà thêm cái nữa.

Kết quả là… lại được tặng thêm một cơn mưa hôn gió lộng lẫy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!